Xin Nhớ Đến – Trần Văn Lương
Dạo:
Hình hài gửi lại quê hương,
Hồn thiêng sớm tối về nương bóng cờ.
Xin Nhớ Đến…
Sương nhếch nhác trên bờ vai thấm mỏi,
Ánh điện mờ còm cõi hắt lên nhau,
Người trầm ngâm bên ghế đá chai màu,
Đại lộ vắng, chuỗi kinh sầu nín bặt.
Nến tưởng niệm, ngọn cuối cùng đã tắt,
Trời Bolsa lạnh ngắt gió đồng hoang,
Cột đèn khuya, thấp thoáng bóng cờ vàng,
Tiếng ai đó trong đêm vang buồn bã.
x
x x
Hỡi những cánh chim nương nhờ xứ lạ,
Đã xa rồi ngày hối hả lìa quê.
Bao tháng Tư cũng nối tiếp đi về,
Ai giữ được lời thề không phai nhạt?
Bạn may mắn đến được bờ bến khác,
Trên biển đời trôi giạt, nhớ đừng quên,
Quên những người dù không tuổi không tên,
Nhưng máu đã thấm mềm trang sử Việt.
Xin nhớ đến chúng tôi, người bị giết,
Trong kinh hoàng của ngày Tết Mậu Thân,
Chưa kịp đón mừng Xuân,
Xác chồng chất kín mộ phần tập thể.
Xin nhớ mãi rừng khăn tang xứ Huế,
Vì kẻ thù đang trăm kế ngàn phương,
Muốn chối bay chối biến những tang thương
Chúng đã trút lên quê hương ngày đó.
Xin nhớ đến chúng tôi, đàn trẻ nhỏ,
Tay mẹ hiền đang vỗ giấc bình yên,
Đạn pháo kích chợt rền,
Tuổi thơ vội lênh đênh đường thiên cổ.
Xin nhớ đến những cha, anh… khốn khổ,
Giặc đêm về đem đấu tố phân thây.
Người dân lành, không tấc sắt trong tay,
Phút gục chết, đành đắng cay nuốt hận.
Xin nhớ đến chúng tôi, người lính trận,
Áo rừng xanh sớm đậm máu chiến trường,
Học quen dần cảnh nát thịt tan xương,
Để cho bạn được đến trường yên ổn.
Đêm chiến địa, gót giày đinh thức muộn,
Khói đạn thù cuồn cuộn xoáy trầy non.
Bạn vui chơi Đà lạt, Huế, Sài gòn,
Tôi xương cốt vỡ giòn trong mưa pháo.
Xin nhớ đến chúng tôi, tù “cải tạo”,
Cùng bạn chia từng muỗng cháo thìa rau.
Bạn gặp may, nay êm ấm sang giàu,
Chúng tôi khổ theo chuyến tàu định mệnh.
Đứa nhắm mắt nơi nhà giam tối lạnh,
Đứa một mình nằm chết cạnh dòng khô,
Đứa xuôi tay dưới họng súng hung đồ,
Mấy khi được một nấm mồ yên tạm?
Xin nhớ đến người xưa kia cùng bạn,
Trong đêm dài bi thảm trốn vượt biên.
Bạn Trời thương, chân đặt đến đất liền,
Chúng tôi vẫn bập bềnh trong bể nạn.
Kẻ phơi xác khi mới vừa lên cạn,
Kẻ đắm thuyền bỏ mạng giữa trùng khơi,
Kẻ vào tay hải tặc nát tan đời,
Đường biển cả, mấy ai người may mắn?
Này bạn hỡi, quê hương còn vạn dặm,
Lối về thôn vẫn thăm thẳm mịt mờ.
Xin đừng quên những người chết năm xưa,
Đang trú ẩn dưới bóng cờ yêu dấu.
x
x x
Nỗi đau đớn đêm dài thêm nung nấu,
Người ngước nhìn màn sương máu dần loang.
Lá cờ vàng vẫn lặng lẽ hiên ngang,
Che chở những mảnh hồn hoang bạc phước.
Nếu bất hạnh ngày mai trên đất nước,
Màu cờ này chẳng sớm được tung bay,
Thì quê hương mãi mãi sẽ đoạ đày,
Sẽ vĩnh viễn mất vào tay dị tộc.
Trần Văn Lương