Truyền Thống Di Dân Và Đoàn Kết Quốc Gia – Thanh Thủy

Cac Bai Khac

No sub-categories

Truyền Thống Di Dân Và Đoàn Kết Quốc Gia – Thanh Thủy

Tham luận 153 

I.- Truyền thống di dân

1.- Quốc gia di dân: Hạ Viện Mỹ do đảng Dân Chủ kiểm soát cho rằng Mỹ là một quốc gia được thành lập là do người di dân từ tứ xứ đổ xô đến lập nghiệp nên đã trở thành một quốc gia đa văn hóa. Nguồn cội căn bản đã là như vậy, cho nên chánh sách của Tổng thống Donald Trump hiện nay nhầm ngăn cản người nhập cư bằng cách xây dựng bức tường tại biên giới Mỹ và Mễ là điều không thể chấp nhận được vì phản lại truyền thống nguyên thủy, cho nên Hạ Viện đã không chịu cấp ngân khoảng mà bên Hành Pháp đòi hỏi cho công tác quan trọng và to lớn nầy.

Trên thế giới nầy không chỉ riêng Mỹ là quốc gia do người nhập cư thành lập mà còn nhiều nước khác nữa, ví dụ như nước Trung Hoa ngày xưa chỉ là một bộ tộc trong vùng bình nguyên trù phú của sông Hoàng Hà nên giàu mạnh và lần lần đi xâm chiếm những quốc gia của những bộ tộc khác yếu hơn rồi di dân của mình đến để thành lập nên đất nước Trung Quốc lớn rộng như ngày nay.

Nước Úc cũng vậy, là một nước đa văn hóa gồm nhiều sắc dân khắp nơi trên thế giới đến lập nghiệp, ngay cả Việt Nam cũng không khác gì hơn, ngày xưa là một bộ tộc ở Động Đình Hồ đã bị người Hán xâm lăng nên di dân về phía Nam, cộng tác với nhiều bộ tộc khác thành lập quốc gia riêng và di dân phát triễn về hướng Nam cho đến tận mũi Cà Mau như ngày nay.

Xem như vậy, vấn đề di dân dầu là truyền thống  nguyên thủy của nhiều quốc gia trên thế giới, nhưng tới một mức độ nào đó  không thể tiếp tục kéo dài đến vô tận, nếu vì lý do nhân đạo mà không có kế hoạch ngăn chận hay sàn lọc hợp lý thì dòng người di dân sẽ tràn vào quốc gia của mình đông như nước vỡ bờ, tràn ngập đất nước, vô tình trợ giúp một cách hữu hiệu về sự ứ động dân số của những quốc gia khác và tự mình mang vào cổ thảm họa về nhân mãn mà không có cách nào giải thoát được.

2.- Nạn nhân mãn là thảm họa quốc gia

Khi một đất nước đã lâm vào tình trạng nhân mãn thì việc tìm lối thoát là cả một vấn đề thiên nan, vạn nan, phải giải quyết sự ổn định cho họ về đủ mọi thứ như nhà ở, việc làm, trợ cấp xã hội, y tế, thuốc men, trường học…đủ thứ chuyện phải lo cho nên tiền bạc bằng non cũng không thể lo cho xuễ được. Đó là điều mà Trung Quốc đã từ lâu nay bị thảm trạng nầy vầy vò nhứt nhối mà không có cách nào thoát ra được mặc dầu họ đã là quốc gia có nền kinh tế, tài chánh giàu thứ hai trên thế giới, và độc tài toàn diện, dù bất nhân đến đâu họ cũng đều làm được, nhưng trước vấn đề nhân mãn các giới lãnh đạo Trung Cộng liên tiếp từ thời Mao Trạch Đông cho đến nay đều không xoay trở nổi nên họ buông tay, không còn ý niệm quan trọng về đời sống và nhân mạng của dân họ nữa mà chỉ chú trọng về quyền lợi riêng tư và địa vị mà đảng đã ban cho họ.

Bằng chứng rõ ràng nhứt là hiện nay quốc gia họ đang đắm chìm trong nạn lũ lụt vô cùng kinh khiếp, thay vì dồn hết mọi nổ lực để lo cho dân thì trái lại, họ chỉ cứ mặc tình, chú tâm vào việc phát huy sức mạnh quân sự, gây chiến tranh với Ấn Độ, thâu tóm Hồng Kông, mở rộng hành động quân sự khắp nơi trên Biển Đông, tranh chấp với Nhựt trên Biển Hoa Đông về hòn đảo Điếu Ngư, đe dọa đánh chiếm Đài Loan và phát tán Coronavirus Vũ Hán đang làm tê liệt nền kinh tế và giết hại gần cả triệu người trong hầu hết các quốc gia trên thế giới.

Mao Trạch Đông đã giết bao nhiêu triệu người mà vẫn không giải quyết nổi nạn nhân mãn cho nên cuối cùng đảng Cộng sản Trung Quốc phải tìm cách di dân sang Phi Châu, Nam Mỹ và khắp nơi trên thế giới, trong nước thì ban hành chánh sách vợ chồng chỉ được có một con, vậy mà cũng vẫn không giải quyết nổi, dân số vẫn cứ tăng.

Thời Mao Trạch Đông dân số Hoa lục vào khoảng hơn 800 triệu đã là nhân mãn rồi, đến nay thì đã hơn 1,4 tỷ thì đủ biết vấn đề giải quyết nạn nhân mãn là điều không làm được, chỉ trừ khi Trung Cộng ngấm ngầm làm cho sập đập Tam Hiệp hoặc nổi điên tạo thế chiến thứ 3 để nhận vài chục hoặc hàng trăm trái bôm nguyên tử của Mỹ và đồng minh thì may ra mới giải quyết được vấn đề nầy. Mao Trạch Đông đã từng tuyên bố nếu chiến tranh xãy ra, ông ta sẵn sàng chấp nhận hy sinh vài trăm triệu dân để đạt thắng lợi sau cùng, có thể không phải là một lời hù dọa.

Điều nầy cũng có thể giải thích lý do đã khiến cho Tập Cận Bình bằng mọi giá phải chiếm cho được Biển Đông để thâu tóm tài nguyên và mở ra con đường tơ lụa hay Một vành đai, Một con đường , thứ nhứt là thâu tóm tài nguyên trên thế giới, thứ nhì là tạo ra bẫy nợ đối với những quốc gia nghèo để chiếm đất, rồi  dần dần đưa người Tàu sang định cư những nơi đó để giải quyết nạn nhân mãn vả cũng để giải quyết hàng trăm triệu thanh niên Tàu đang không tìm được vợ vì nạn gái thiếu, trai thừa bên trong đại lục.

3.- Nước Mỹ trên hết

Tổng thống Donald Trump thừa hiểu việc tai hại nầy nên ông đã tuyên bố khi ra tranh cử năm 2016 là “Nước Mỹ trên hết”. Điều nầy cũng dễ hiểu vì không riêng gì ông Trump mà bất cứ nhân vật yêu nước nào, ở bất cứ quốc gia nào, khi lên cầm quyền thì vấn đề dân tộc và an sinh xã hội là vấn đề căn bản mà họ phải lo trước tiên.

Bởi vậy, ông Trump đã cương quyết dùng mọi cách để xây cho được bức trường thành biên giới với Mễ để hạn chế tối đa người nhập cư lậu vào Mỹ, trước tiên là để ngăn ngừa những thành phần bất hảo nhập lậu vào Mỹ mang theo đủ thứ những điều tệ hại làm băng hoại xã hội như xì ke, ma túy, trộm cướp, buôn người, hiếp dâm, v.v… Thứ đến là để chấn chĩnh xã hội vốn đã có quá nhiều tệ hại đã có từ trước như phải giải quyết nạn thất nghiệp trầm trọng, phải phục hồi nền kinh tế đã bị Trung Cộng và một số quốc gia Tây Phương lợi dụng từ mấy chục năm qua, phải đem công ăn việc làm từ Trung Cộng trở về Mỹ….

Đó là chánh sách “Nước Mỹ Trên Hết” mục đính vốn để ổn định cho xong việc nội trị sau đó mới tính được chuyện di dân hợp pháp, vì chấp nhận họ vào Mỹ thì phải lo công ăn việc làm, nhà ở, vấn đề y tế, bảo hiểm xã hội cho họ, chớ không thể nhận họ vào để lấy tiền thuế của dân Mỹ nuôi ăn không cho họ. Điều nầy rất hợp lý mà vị lãnh đạo quốc gia nào trên thế giới cũng phải làm như vậy nếu họ thật lòng yêu nước chớ không riêng gì ông Trump.

Một vài sự kiện dẫn dụ như:

a.- Úc Châu cũng là quốc gia di dân đâu kém gì Mỹ, nhưng đã từ lâu những chánh quyền kế tiếp đều công khai không nhận người tỵ nạn hay di dân vì họ phải lo cho dân của họ trước, sau đó mới tính đến việc nhận người di dân hợp pháp, nhưng cũng phải qua sự chọn lọc tùy theo nhu cầu chớ không nhận bừa bãi. Việc làm nầy của họ rất hợp lý nên đâu có ai lên tiếng chống đối họ như bên Mỹ đâu.

b.- Một thí dụ về Việt Nam thời hậu Cộng sản, một nhân vật yêu nước nào đó được nhân dân Việt Nam bầu lên làm lảnh đạo quốc gia thì việc trước tiên là vị nầy phải có chánh sách là “ Việt Nam Trước Tiên” chớ không ai dại gì đi lấy tiền thuế của dân mình vốn còn nghèo khổ, không có việc làm, xã hội chưa ổn định, rồi lấy lý do nhân đạo để nhắm mắt nhận bừa bãi người Miên hay người Tàu nhập cư tràn lan vào rồi phải nuôi họ, đó là chưa kễ đến một hậu quả vô cùng tai hại là nạn nhân mãn chắc chắn sẽ xãy ra mà chánh quyền sẽ không giải quyết nổi.

Cho nên, vấn đề chống người di dân bất hợp pháp như hiện nay của ông Trump là vấn đề hợp lý, những thế lực chống đối việc làm nầy lấy lý do kỳ thị người da màu để biểu tình bạo loạn, đập phá nhà cửa, đốt xe, hôi của, giết người là những hành động do nhóm người cuồn chống Trump, nhóm phe đối lập và nhóm truyền thông thiên tả tự dựng lên để bôi bác ông vì họ không muốn cho ông đắc cử nhiệm kỳ 2 do lo sợ quyền lợi của họ bị mất.

II.- Đoàn Kết Quốc Gia

1.- Vấn đề đoàn kết quốc gia

Bất cứ một nhân vật lãnh đạo yêu nước nào khi lên cầm quyền cũng đều mong muốn đất nước mình luôn được yên ổn, và giàu mạnh với một xã hội lành mạnh. Nếu mọi đảng phái thân hay đối lập với chánh quyền cũng đều thật tâm như vậy thì vấn đề đoàn kết quốc gia mà chánh quyền mong muốn sẽ nằm trong tầm tay.

Một thí dụ nhỏ về chuyện gia đình, nếu hai vợ chồng đều cùng chung một ý chí để xây dựng hạnh phúc gia đình thì hạnh phúc sẽ đến trong tầm tay. Nhưng nếu một người hết sức mong muốn còn một người thì không, hạnh phúc gia đình sẽ dần dần rời khỏi tầm tay, và dĩ nhiên gia đình sẽ phải đi dần đến tan vỡ, điều mà tất cả chúng ta vẫn thường thấy xãy ra trong xã hội, trong nước cũng như hải ngoại.

Chuyện quốc gia đại sự cũng không có gì khác mà trường hợp của ông Donald Trump là một điển hình nhứt, nhóm cuồn chống Trump và thành phần đối lập đã chống đối ông ngay từ lúc ông còn đang vận động tranh cử từ năm 2016 và từ khi ông được đắc cử lên làm Tổng thống cho đến nay đã gần 4 năm, không lúc nào họ để cho ông yên ổn để lo việc nước và thi hành chánh sách đoàn kết quốc gia của ông. Như vậy thì việc vận động đoàn kết quốc gia của ông Trump làm sao có được, chuyện thấy dễ nhưng thực tế không dễ được chút nào và càng không chánh đáng khi mọi sự đều trút vào vai của ông Trump, một người đã vì yêu nước mà hết lòng, nhưng cuối cùng vẫn không thỏa được.

Tuy gặp những khó khăn chồng chất như vậy, nhưng việc điều hành quốc gia của ông rất thành  trong gần 4 năm qua quả thật nhờ vào bàn tay và khối óc có bản lãnh tuyệt vời và sự kiên trì không mệt mõi của ông, của Chánh Phủ và ban Cố Vấn do ông lãnh đạo mà những người của 4 đời Tổng thống tiền nhiệm không ai có khả năng làm được. Chính những bàn tay và khối óc của con người với tấm lòng yêu nước chân thật mới tạo nên được sự thành công vẻ vang chứ thật ra không có một phép mầu nào hay một chiếc đủa thần nào ở đây cả như một số người vì ganh tỵ ông mà đưa ra những lời thách đố.

Để chứng minh cho những điều đó, chúng ta hãy xem lại chương trình điều hành quốc gia của Tổng thống Donald Trump khi vừa mới đắc cử được công bố như sau:

a.- Đối Nội, ông kêu gọi đoàn kết quốc gia:

Giờ đã đến lúc chúng ta làm lành vết thương chia rẽ của nước Mỹ. Chúng ta cần ngồi lại với nhau.
Cùng các bạn Cộng Hòa, Dân Chủ, và các nhóm độc lập không thuộc đảng nào, tôi xin được nói đây là lúc chúng ta kết hợp lại để thành một khối độc nhất. Đã đến lúc!
Điều quan trọng mà tôi muốn nói với các bạn rằng, tôi tâm nguyện cùng tất cả các công dân Hoa Kỳ rằng tôi sẽ là Tổng thống không chỉ của riêng ai mà của tất cả mọi người.
Với một số ít các bạn không ủng hộ tôi trong quá khứ, tôi mong các bạn sẽ hướng dẫn và giúp đõ chúng tôi để chúng ta cùng nhau xây dựng đất nước trong tình đoàn kết”.

b.- Đối ngoại, Ông tuyên bố một câu rất thẳng thắn, rất rõ ràng:

Chúng ta sẽ giao hảo với bất cứ quốc gia nào muốn giao hảo với chúng ta. Chúng ta sẽ tạo quan hệ tốt đẹp với họ.
…..
Tôi cũng muốn nói với thế giới rằng, cho dù chúng ta đặt quyền lợi của nước Mỹ lên hàng đầu, chúng ta cũng sẽ đối xử với các nước khác một cách bình đẳng. Chúng ta sẽ tìm những mẫu số chung, phát huy những điểm tương hợp, tránh những xung khắc
”.

Rõ ràng đó là một ước muốn và cũng là lời kêu gọi một cách chân thành của ông. Nhưng ước muốc có đạt được hay không thì lại phải tùy thuộc vào rất nhiều người của phe nhóm đối lập và nhiều người không muốn cho ông đạt được thành công trong sự ước muốn đó, cho nên trong suốt gần 4 năm qua họ luôn tìm cách “thọc gậy bánh xe”, tố giác ông việc nầy, “đàn hặc” ông việc khác, nếu một người nào đó không phải là ông Trump thành công hay một ông Tổng thống bất tài nào đó thì có lẽ họ sẽ không còn thời giờ và tâm sức để làm gì được cho đất nước và đã phải rời khỏi Toà Bạch Ốc từ lâu rồi chớ không đợi đến ngày nay để còn phải mạnh dạng ra tranh cử nhiệm kỳ 2 ngày 03/11/2020.

Nhiều người không chịu ý thức việc nầy nên gọi ông một cái tên chuyền miệng rất khôi hài là “Trump khùng”. Thật sự mà nói chính những người “khùng” mới nói lên được 2 tiếng đó, vì suốt gần 4 năm cầm quyền, đối diện với ông toàn là những bọn “ma tru, quỹ réo”, nếu không xoay trở nổi thì làm sao còn giữ được vị trí cho đến ngày nay. Bởi vậy, hơn ai hết, ông mặc nhiên thấm nhuần câu nói của ông bà Việt Nam chúng ta là “Đi với Phật thì mặc áo cà sa, còn đi với ma thì mặc áo giấy”. Nhờ mặc chiếc áo giấy thời trang nầy ông mới mạnh dạng xử dụng thích hợp được những chiêu thức “Gậy ông đập lưng ông” hay ngón đòn “Hồi mã thương”, “sát thủ giãn” một cách chuyên nghiệp làm cho kẻ thù Trung Cộng phải khíp vía, Tây Phương, Bắc Hàn, Phi Luật Tân không dám xem thường và những kẻ ganh tỵ, đối lập trong nước và nhóm truyền thông thiên tả Mỹ phải ngỡ ngàng và phải đành chịu  những thất bại nầy qua những thất bại khác khi tung ra những đòn “Thọc gậy báng xe” của họ đối với ông, cho nên họ cuồn điên tìm cách xĩa xói vào “ông Trump mặc áo giấy” để chuyền miệng danh từ “Trump khùng” cho hã giận.

Bởi vậy, vấn đề chia rẽ thay vì đoàn kết quốc gia Mỹ như hiện nay quả thật hoàn toàn không phải lỗi của ông Trump.

III.- Kết luận

Vì không định cư ở Mỹ và trước đây cũng hoàn toàn không biết ông Donald Trump là ai nên kẻ viết bài không có bất cứ lý do gì để lên tiếng bênh vực không công cho một ông Tổng thống Mỹ xa lạ như vậy, nhưng với quan niệm của một người tỵ nạn Cộng sản, kẻ viết bài nhận thấy chánh sách của ông Tổng thống Donald Trump cương quyết đập tan đảng Cộng sản Trung Quốc và những quốc gia còn đang theo đuổi chủ nghĩa Cộng sản và chủ nghĩa Xã Hội còn sót lại trên thế giới là một việc làm đúng đắng, có chiều sâu rất lớn cho sự thịnh vượng không riêng cho Mỹ mà còn cứu vãng được những thãm họa cho nhân loại trong tương lai nếu như cứ để cho Trung Cộng và bọn bành trướng Bắc Kinh tự do hoành hành thao túng như chổ không người từ mấy chục năm nay.

Những việc làm của ông Trump dù chỉ là thuần túy mưu cầu quyền lợi cho nước Mỹ, nhưng nếu thành công nó sẽ có ảnh hưởng rất lớn cho những quốc gia nhược tiểu đang bị những chiếc bẫy nợ của Trung Cộng đè đầu, đè cổ mà không sao vùng vẫy nổi, có ảnh hường rất lớn cho quốc gia Tây Tạng và Tân Cương có điều kiện tranh đấu để phục hồi lại quê hương yêu dấu của họ và đặc biệt cho công cuộc tranh đấu của dân tộc Việt Nam, dựa vào điều kiện có một không hai nầy để trổi dậy lật đổ bạo quyền Cộng sản để quang phục lại quê hương. Đó là điều mà tất cả người Việt Nam chúng ta từ quốc nội lẫn hải ngoại đã từ lâu mong đợi.

Thiết nghĩ là người Việt Nam, vì quyền lợi quốc gia của chính mình, chúng ta cần phải lên tiếng ủng hộ ông Donald Trump vì những lý do chánh đáng và thực tế đó.

Thanh Thủy (03/9/2020)