Trường Sa, Hoàng Sa, Ải Nam Quan, Tấc Đất Tấc Vàng! – Nguyễn Nam Bình
Tình Hình Nội Bộ Trung Cộng
Nhìn chung lại, nhờ vào dân đông, nước lớn, tài nguyên phong phú, có các lãnh đạo tầm cỡ với mộng đế quốc kèm tự ái dân tộc, TC đã có những chính sách cải cách đất nước trên mặt kinh tế thị trường, có thể nói là khá nhất trong các nước thuộc khối CS. Họ đã lấy nông thôn làm chủ lực phát triển trước đi đôi với kỹ nghệ nhẹ, tiêu dùng, lao công cho tư bản, tập trung cho vấn đề kỹ thuật, nhất là mặt quân sự (vũ khí tầm xa, hóa học…) Trong vòng 25 năm, từ 1980-2007, tổng sản lượng nội địa (GDP) của TC đang từ thứ 11 đã nhảy lên hạng 4 của thế giới. Suốt khoảng 25 năm này, theo thứ tự Hoa kỳ, Nhật và Ðức chiếm vai số 1, 2, 3. Riêng hạng 4 Pháp chiếm cho mãi tới năm 2000 bị Anh Quốc thế chổ và năm 2005 Trung quốc giành ghế số 4 này và hiện nay đã chiếm ngôi số 2 sau HK. Chúng tôi đã dựa vào con số thống kê của IMF cho GDP và ngân sách quốc phòng dựa vào Stockhom International Peace Research Institute ghi: Năm 2013 tổng sản lượng nội địa của TC là 9,181.4 tỉ (9.8 trillion USD), Mỹ 16,799.7 trillion USD. Mỹ đã bỏ ra 640 tỉ, 3.8% cho quốc phòng (2013). Trung Cọng đã chi khoảng 188 tỉ Mỹ kim, chiếm 2% (2013) TSLNĐ cho ngân sách quốc phòng. Trên thực tế con số này còn lớn hơn nhiều, khoảng 10.6%. TC bành trướng về quân sự, mua tàu ngầm, chiến hạm, máy bay của Nga. Sản xuất các vũ khí chiến lược, hóa học bán cho các nước thuộc khối Ả rập, Trung Á. Chế ngự hải phận, không phận Ðông Á. Năm 2012, Phi Luật Tân cũng đã chi phí cho ngân sách quốc phòng là 2 tỉ 977, 1.2% TSLNĐ. Riêng VN chi 3 tỉ 363, 2.4% TSLNĐ, GDP 170.6 tỉ. Nhật 48.6 tỉ chiếm 1% GDP cho ngân sách quốc phòng (2013). Úc bỏ ra cho quốc phòng 26 tỉ 116, 1.6% GDP (2013). Nam Hàn 31 tỉ 660, 2.7% (2013). Indonesia 6 tỉ 866, 1.5% GDP. Mã Lai 4 tỉ 697, 1.5%. Mức lương tính theo đầu người: Mỹ $53,101; TC $6,747; Nhật $38,491; VN $1,901 năm 2012.
Trong tháng 2/2008, ông Michael Mcconnel, trưởng khối tình báo đã ra điều trần trước ủy ban đặc trách quốc phòng của Thượng Nghị Viện Hoa Kỳ, cho biết ‘Trung Cọng đang de dọa HK và có chiều hướng tăng gia vũ khí thiết bị đầu đạn nguyên tử đủ cở, có tầm xa, trung, ngắn hạn đủ để tấn công Hàng Không Mẫu Hạm HK và các căn cứ không quân’. Cũng trong tháng 2/2008, ông Nakagawa thủ lãnh đảng Dân Chủ Tự Do Nhật Bản đã cảnh báo nguy cơ bành trướng của TC qua lời phát biểu “Nếu có gì xảy ra cho Đài Loan trong vòng 15 năm tới, thì trong khoảng 20 năm sau đó, Nhật Bản có thể trở thành một tỉnh lỵ của Tàu”.
Được thoát ra lấn thế chiến lược khu vực của biển Đông qua việc chiếm cứ đảo Hoàng Sa năm 1974 và được sự biểu đồng tình của Hà Nội thì còn gì thuận lợi hơn? Trước đó, năm 1949 khi Mao chiếm được TQ, đã giúp cho VM vũ khí đánh du kích và có hậu cứ an toàn trong lãnh thổ TC để rút lui, lẩn trốn và về sau vì VC lo đánh Miền Nam, sự tiếp vận đã phải dùng hệ thống xe lửa để vận chuyển từ TC qua, TC đã lợi dụng dịp này để di dân, quân qua biên giới Việt Trung. Nhất là sau chiến tranh 1979, Đặng Tiểu Bình đã “dạy cho một bài học”, xua quân chiếm các tỉnh Lào cai, Cao Bằng Lạng Sơn và khi rút quân thì không về qua bên mốc biên giới TC, được ấn định từ thời Pháp Thanh.
Tình thế Tc hiện giờ đang lâm vào đường khủng hoảng kinh tế tài chánh và dĩ nhiên cả về mặt chính trị. Để cứu vãn tình trạng KT TC trong nước dựa vào lao công cho Tư bản lâu nay, Tc đã có được sự tụ vốn to lớn – do sự bóc lột sức lao động của công nhân, sự tham nhũng tràn ngập – họ đã tràn ra mua lại các cơ sở thương mại trên thế giới trong giai đoạn các nước này cũng ảnh hưởng bởi khủng hoảng KT TC chung của thế giới. Một mặt, họ cho xuất cảng lao động qua các khu vực Phi châu để khai thác tài nguyên, mua đất đai trồng ngũ cốc, cây kỹ nghệ. Mặt khác, họ hướng về tiêu thụ trong nước để giải tỏa bớt áp lực thất nghiệp gia tăng đồng thời di dân tới các nước Đông Nam Á như VN, Lào, Miến điện, Cam Bốt. Ở đây chúng ta nhận thấy, TC đi lại vết mòn thực dân xưa cũ, cũng là giải quyết áp lực dân số gia tăng cũng là thặng dư số nam thừa cả chục triệu người do chế độ một con và trọng nam khinh nữ còn tồn tại trong xã hội.
Về mặt chính trị quân sự do sự rằng xiết các nước ăn cướp được Tây Tạng, Tân Cương, Mông Cổ, Bách Việt cùng với các lực lượng nông dân, công nhân, lớp Dân chủ, Pháp Luân Công và nhất là giai cấp mới giàu lên, các Tỉnh lỵ giàu có ven biển đã tạo cho chính quyền Trung Ương không dễ tập trung quyền hành được. Thêm nữa, họ còn phải đối phó với những kỹ thuật thông tin trên mạng, trên phone đã không thể bưng bít được. Việc chuyển mục qua tranh chấp với csVN, với Phi Luật Tân ở bãi Scarborough, với Nhật ở Senkaku Islands như là sự ngăn chặn hữu hiệu sự vùng lên chống đối trong nước. Với Nhật Bản, sự khơi dậy tinh thần chống Nhật mà hồi Đệ Nhị Thế Chiến về sự xâm lược và sự tàn bạo khi xâm lăng TQ. Riêng Phi, cũng một hình thức nhược tiểu nhưng đàng sau đã có Đồng Minh HK tiếp ứng đồng thời Phi đang đưa TC ra tòa án Quốc Tế phân xử nên sự đụng chạm đó khoanh tròn ở đây. CsVN là kẻ bị bắt nỏn mạnh nhất vì không có ai là Đồng minh ngay cả trong khối ASEAN, cũng không thống nhất được một Thông báo lên án Tc. Điểm vô cùng tệ hại là csVN đã không dám đưa Tc ra tòa án Quốc Tế, đòi nói chuyện song phương với Tc và đối đằng chủ tớ với Tc. Trong tình thế giặc đến cướp nước, giết dân, gồm thâu của cải mà nhà cầm quyền csVN cứ nhởn nhơ ôm “16 chữ vàng 4 tốt” và đề cao, vui vẽ, thân thiện với giặc; ngăn cấm, bắt bớ, bỏ tù, nhân dân chống giặc, thì thứ nhà cầm quyền này chắc chắn phải là thứ Việt gian tay sai bán nước cho Tc.
Trong hiện trạng của Tc thì họ hung hăng đó chứ không dám đối đầu chiến tranh với các nước khu vực mạnh trong vùng Á châu như Nhật, Ấn Độ và các nước có Đồng minh với HK như Nam Hàn, Đài Loan, Phi Luật Tân. Bởi vì chiến tranh quy ước thì Tc có thể mạnh về bộ binh, thí quân được chứ về hải chiến, không chiến đòi hỏi kỹ thuật cao, chính xác thì Tc không dám lấy trứng chọi đá. Vã lại, Tc vẫn còn là một nước sống nhờ vào xuất cảng, lại tùy thuộc nguồn nhập cảng nhiên liệu mà bị các nước Dân chủ Tự do trừng phạt kinh tế tài chánh; ngăn cấm, cản trở thông thương quốc tế thì TC làm sao dám động binh! Cho nên Phi dám làm mạnh, Nhật lại càng tuyên bố, hành động mạnh hơn trong việc tái vũ trang nước Nhật, viện trợ các tàu chiến, có trang bị kỹ thuật cao cho các nước để đối đầu với Tc.
Tc chỉ còn Vc để mà thong dong uy hiếp, lấn chiếm thật là khốn nạn cho đất nước VN! Vì Vc chịu sự quy phục chính trị, quân sự, kinh tế, tài chánh, làm theo mạng lệnh chủ tớ từ khi có đảng cs đến bây giờ. Nếu có chiến tranh ở Biển Đông lúc này thì chỉ xảy ra với Vc và Tc và tùy tình hình mà HK, Nhật Bản nhân danh quyền tự do đi lại trên Hải phận Quốc tế để tham dự.
Bây giờ xét đến lý và vũ lực của kẻ mạnh, một khi quyền lợi của sự bành trướng của TC cần được đáp ứng, họ nhòm vào VN như là phần đất cận kề, béo bở trước tiên lại có phục sẵn thần dân tay sai nội ứng Trần ích Tắc, Trần Di Ái, Lê Chiêu Thống là đảng CSVN. Oái oăm cho đất nước là số tay sai đời nay chúng có hàng triệu tên, được trang bị hiện đại, trải rộng khắp mọi miền đất nước! CSVN đã hiến cho TC ít ra 789km2 “Mật ước bán nước Thành Đô” ngày 3-9-1990 và Hiệp định phân định biên giới ký kết ngày 25-12-1999 mất Ài Nam Quan, nửa thác Bản Giốc và những dãy núi Hà Giang, Lạng sơn. Tương đương với phần lãnh thổ của 2 tỉnh Cao Bằng và Lạng Sơn. Lớn hơn 3 lần diện tích của Vũng Tàu và Côn đảo gọp lại (249km2); hơn một nửa của thành phố Hải Phòng (1.503 km2), khoảng 39% diện tích của Sài Gòn (2.029km2) và Hà nội (2.139km2). Ta đã mất đi Thác Bản Giốc, một danh lam thắng cảnh và Ải Nam Quan, một di tích lịch sử. Riêng phần lãnh hải, CSVN đã dâng trên 11,000km2, ngày 30-12-2000 Vc ký kết với Tc Hiệp Ước Phân Định vùng Vịnh Bắc Việt và Hợp Tác nghề đánh cá. Tc chính thức khai thác tài nguyên hơn 11 ngàn CSV trong Vịnh Bắc Việt. Diện tích 11,000km2 lớn bằng 7 lần diện tích tỉnh Thái Bình (1.495 km2), lớn hơn 2 tỉnh Phú Yên và Khánh Hòa gộp lại! (9.804 km2), bằng 3 lần tỉnh An Giang (3.493km2). Trước đây các quần đảo Hoàng Sa (1974) và Trường Sa (1988) mà TC xâm chiếm đã tạo cho TC kiểm soát được toàn bộ phần chiến lược biển Đông về không lưu, hải phận cũng như khai thác thủy sản, dầu khí, tài nguyên vô giá ở các quần đảo và thềm lục địa. VN lại càng đi vào thế phòng thủ co cụm, bị động khi địa hiểm biên giới đã mất vào tay Bắc phương!!!
Chính Quyền Dân Chủ, Tự Do Mới Có Và Giữ Được Độc Lập, Hòa Bình
Xét lại lịch sử của cha ông ta từ trước tới giờ chưa thấy có thời nào mà chính quyền và phép nước yếu hèn, nhục nhã đến thế! Sự đồng lõa của đảng CSVN khi thừa nhận trên công hàm ngoại giao trên cấp Thủ Tướng chính phủ; sự im lặng khi hải quân VNCH anh dũng chiến đấu chống lại bọn xâm lược Bắc Phương năm 1974 đi từ căn cơ mù quáng bám lấy, tin tưởng cái chủ nghĩa ngoại lai cọng sản, thế giới đại đồng, cọng sản láng giềng anh em môi hở răng lạnh và quyền lợi cá nhân, bè phái lên trên nguyện vọng thiết thực, nhu cầu tối yếu của dân tộc VN đương thời. Do đó, từ khi đảng CSVN được thành lập nó đã không lấy bản vị dân tộc, nhân bản làm gốc mục tiêu để xây dựng con người, đất nước VN mà chỉ một mục đích phát triễn, bành trướng chủ nghĩa CS cho nên con người VN, sự giết chóc, cầm tù, tất cả là phương tiện cho cứu cánh đó. Đánh chiếm miền Nam bất chấp sự tôn trọng các hiệp định đã ký, sự lọc lừa, láu cá đã đưa đến sự nhờm tởm, xem thường của thế giới sau khi sự thật được lộ bàỵ. Đối ngoại thì khòm lưng, quỵ lụy với cường bạo; trong nước, vênh vao tự đắc, hiếp đáp dân lành. Hệ lụy này là hậu quả của các điều sau đây của nhà cầm quyền CSVN, và cũng là các điều kiện căn bản để lãnh đạo đất nước và đòi lại đất đai, biển trời cho VN:
Thứ nhất, chính quyền đó phải thực sự do dân, vì dân, của dân. Chính quyền đó mang tính đại biểu cho dân, từ dân bầu lên, phù dân, đáp ứng nguyện vọng của dân, khi quốc biến có tư cách mà hiệu triệu, tụ lực toàn dân để đánh đuổi quân thù.
CSVN từ ngày cướp chính quyền 1945 đến giờ chưa có được một ngày chính danh cho chính đáng, đúng nghĩa mà chỉ là một lũ cướp ngày dựa trên sự áp bức đe dọa, gạt gẫm, lợi dụng, cấm đoán, độc tài, tù đày, giết chóc… để trị vì và ngồi lỳ.
CSVN cướp được chính quyền và ngự trị được cho đến ngày nay đều điểm ngay yếu điểm hạ cấp, sơ đẳng của con người, biết khai thác dựa trên những bệnh thái tâm lý hạ đẳng căn bản. Tựu trung là nhờ vào sự bịp bợm và bạo lực, khủng bố. Bịp bợm thì phải “nói láo như thật” (HCM) và vì độc quyền tuyên truyền ra rả nói láo hoài đâm ra người nói tưởng mình nói thiệt người nghe đâm ra nghi ngờ những nguồn tin thực sự chính đáng! Tuyên truyền như kiểu mẹ Tăng Sâm tin con nhưng cũng tưởng thiệt con mình giết người; như chó của Pavlov nhểu giải lúc đã bị điều kiện hóa khi nghe tiếng kẻng. Bạo lực để cướp chính quyền và khủng bố để bảo vệ sự cầm quyền.
Vì bản gốc là “vô”, không có gì, cho nên vô sản kinh tế, cho nên chính trị không có tự do, không có dân chủ; vô đạo, vô tôn giáo cho nên tiếp tục cấm đạo và bung xung đám ngợm quốc doanh; vô tổ quốc cho nên vô liêm sĩ dâng hiến đất đai, lãnh hải Việt mà không thấy đau, không thấy nhục; vô gia đình cho nên đày đọa và giết chóc anh em cùng tộc làm yếu hèn, nghèo nàn dân lực, lạc hậu dân trí; vong bản đi theo người ngoài chèn ép, coi thường người nhà; vô học cầm đầu đất nước nên mới mù quáng oang oác các khẩu hiệu “Chủ nghĩa Mác Lê bách chiến bách thắng” hoặc “kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa“, giáo dục, đào tạo nhân tài xét theo lý lịch làm thiểu dụng tài năng. Đi với độc tài ma vương TC cùng hội cùng phường nên quan hệ thảo khấu, mờ ám bất lương, tráo trở với nhau lo dấu diếm các hiệp định ký kết về biên giới và vùng vịnh.
Cơ cấu lãnh đạo của quốc gia phải hiểu rằng tương quan giữa các nước với nhau luôn luôn đặt trên quyền lợi. Lý tưởng chỉ là lớp son ở ngoài. Nếu cơ cấu lãnh đạo biết đặt cái chung trên cái riêng, cái tổng thể trên cá thể; thấy cái giai đoạn chớp nhanh của từng nút mấu thế hệ trên chiều dài hun hút lịch sử, trên dân tộc và lãnh thổ của quả đất con con với cộng đồng thế giới hay vũ trụ vô biên; thấy được cái liên đới hổ tương tác tạo cá nhân và tập thể thì đã nhận chân được rằng, cái tối hậu và trách nhiệm thái sơn kia là phải lo cho dân mình; để trực ngộ đó là dòng sống của mình, sự phản ảnh mình với ta tuy 2 mà 1 làm nên viễn kiến để lập trình xây dựng, góp ích thăng hoa tự do dân bản và nhân chủ. Những điều kiện này làm động lực chủ đạo cho những quyết tâm phục vụ không một gì lay chuyển được. Phải lập chí như vậy mới thể hiện tâm từ lượng, trí minh mẫn, dũng lược, có ích lợi chung trong cơ hội cai quản đất nước.
Thứ hai, công dân phải có được sự bảo đảm, tôn trọng, thực thi, và quảng bá các quyền tự do căn bản về chính trị, dân sự được quy định trong hiến chương của LHQ cũng như trong hiến pháp của VN.
Các quyền căn bản làm người phải có mà ở các nước Phương Tây họ đã được hưởng cả hằng trăm năm nay mà cho đến hôm nay dân Việt đã tranh đấu hằng thế kỷ vẫn đang còn sống trong huyễn tưởng! CNCS từ khi nhập vào VN qua người CS VN nó đã di hại và hội nhập tất cả những cái xấu xa của thực dân phong kiến. Không những thế, nó còn tăng cường gấp bội cái xấu đó có quy hoạch…Ngoài những quyền tự nhiên, căn bản của con người. Gọi là tự nhiên bởi vì chúng không được ban phát và bị cướp đoạt bởi nhà cầm quyền. Mà ngược lại chính quyền có bổn phận phải bảo vệ, tạo điều kiện, quảng bá, tôn trọng.
Thứ ba, chính quyền đó phải mang tính hiện đại, nhân bản, nhân chủ và hướng thượng. Không đi trước thời đại thì ít ra cũng phải hợp với thời đại để theo kịp thời đại, không bị lạc hậu. Hiện đại tính này bao gồm những lãnh vực của nhân sinh như chính trị, kinh tế, xã hội, giáo dục, kỹ thuật… Áp dụng cho csVN, không có một tí nào chữ nhân (nhân đạo, nhân luân, nhân đức, nhân chủ, nhân bản, nhân tính…); chính trị không dân chủ; kinh tế vá chắp nửa nạc nửa mỡ kiểu ‘’kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa’’; xã hội lụn bại, đạo đức suy đồi, vô kỷ cương; giáo dục xuống cấp; kỹ thuật chậm tiến… Văn hóa nô dịch, tràn ngập phim ảnh lịch sử Tàu không có sáng tạo, bệnh hoạn, què quặt. Tương quan nhân quần xã hội đặt trên kim bản vị, không có tôn ti trật tự mà bằng đẳng!
Giáo dục là quan trọng nhất nhằm trang bị dụng cụ tinh thần và tri thức cơ bản thỏa đáp thăng tiến, mở ngỏ, đánh thức cá nhân trong tương giao nhân bản với tha nhân (tích cực của giáo dục). Cộng đồng là môi trường học hỏi, phục vụ, thể hiện các mối tương giao. Cá nhân phóng chiếu, thừa tự cộng đồng cũng đồng thời đóng góp, xây dựng cộng đồng. Giáo dục cần sáng hóa, trùng tu nền văn hóa dân tộc; cập nhật, thu thập, tạo phương tiện, nhân sự trong sự tiếp thu sàng lọc các nền văn hóa, văn minh khác; để bắt kịp, chia xẻ, đóng góp trong cộng đồng nhân loại. Xét về đường dài, giáo dục là sự đầu tư trường kỳ cho mọi công dân, một thứ tài nguyên không bao giờ cạn, không bao giờ mất, là căn bản tối thượng cho mọi mặt phát triển của xã hội, mọi lúc, mọi nơi. Ðó là kế sách giữ nước một cách bền vững. Những yếu tố tích cực của nền giáo dục là vực dậy những tinh hoa của dòng giống, dung hóa với cái hay của người; những yếu tố đó phù hợp thể chất, trí thông minh, các đức tính, tài nguyên, điều kiện địa lý ưu tiên, biệt đãi tạo sự phát triển lâu dài cho đất nước.
Thứ tư, chính quyền đó phải có ý chí, tinh thần tự chủ và viễn kiến. Có tự chủ mới giữ được độc lập cho đất nước, bảo vệ con dân, có tư cách để chống giữ, hiệu triệu, đồng tâm tụ sức toàn dân. Viễn kiến để khỏi bị mò mẫm, sờ quạng không định hướng, trật đường, lộn nẻo mất thời gian tính, công sức, của cải. Để thấy được đường đi ngỏ về của dân tộc và thời đạị. Chúng ta không thể để cho bọn thực dân phong kiến đỏ đi thụt lùi lịch sử chểm chệ trên đầu tròng vào cổ dân Việt những vẽ vời, thí nghiệm chương trình, đùa chơi nhỡn nhơ trên sự đau khổ của dân.
Thời kháng chiến chống thực dân Pháp vì đòi cho được sự tự chủ (độc lập), tự do mà biết bao nhiêu anh hùng, tuấn kiệt, yêu nước thương nòi đã đứng lên tranh đấu, không quản ngại khó khăn gian khổ và cả đến sự hy sinh tính mệnh cho đất nước. Những tên tuổi lẫy lừng Một Phan bội Châu, Nguyễn Thái Học, Lý Đông A, Trương Tử Anh, Phạm Quỳnh, Đức Huỳnh Phú Sổ, Tạ Thu Thâu, Hồ văn Ngà, Bùi Quang Chiêu, Phan Văn Hùm, Trần Quang Vinh, Khái Hưng, Hồ Vĩnh Ký… họ là những người đương thời đứng về phía dân tộc, quốc gia, đã thấy được cái họa hại của CNCS đại đồng, nếu không bị chỉ điểm như trường hợp cụ Phan Bội Châu và cuộc khởi nghĩa Yên Báy của Nguyễn Thái Học, thì cũng bị đánh phá, giết hại bởi tay CSVN. Nói tóm lại, CSVN dựa trên 2 ngón sở trường là lừa đảo và bạo lực, khủng bố để cướp và duy trì sự cầm quyền. Cho nên không lạ gì sự di hại tới vài thế hệ sau khi chính sách diệt người tài vì khác chính kiến, trả thù, lập trại tù tập trung cải tạo và số lớn người bỏ nước ra đi, cả trăm ngàn người vùi thây trong lòng biển cả, chế độ giáo dục phân biệt hồng hơn chuyên, học theo lý lịch và chu di tam tộc là sự xuất não tri thức và xuất huyết niềm tin, sự hăng say của cả dân tộc.
CSVN không có ý chí tự chủ, rất vọng ngoại hết chạy theo khối Liên xô đến theo TC, theo Nga, đi giây với Mỹ; quan thái thú Tàu khi nào cũng hiện diện để xem động tĩnh ra sao trong cái gọi là quốc hội hoặc nhà nước, hoặc đảng để trình lên thiên tử ở Bắc Kinh! Khi có quyết định về ngoại giao hoặc những việc hệ trọng trong nước, đều có thần chầu Bắc Kinh, cố vấn Tàu để thỉnh ý:
HCM nói “Ai đó có thể sai chứ đồng chí Stalin và đồng chí Mao Trạch Đông thì không thể sai được”. hoặc “… Vì vậy tôi để sẵn mấy lời này, fòng khi tôi sẽ đi gặp cụ Cac Mac, cụ Lênin và các vị c.m đàn anh khác…”.
Lê Duẫn “Ta đánh Mỹ là đánh cho Liên Xô đánh cho Trung Quốc” .
Hiệp định sơ bộ 6-3-1946 HCM ký mời Pháp trở lại VN.
Thứ năm, phải nhìn ra được đâu là bạn và kẻ thù tối hậu của dân tộc. Dựa trên truyền thống lịch sử, thực tế để biết nước Tàu có khi nào muốn hay để cho đất nước VN tự trị, giàu mạnh không hay chỉ là sự hiếp đáp, kẻ cả, xâm lược từ trước tới nay? Trong nước, họ có áp dụng được sự hiện đại tính, hợp với trào lưu văn minh của nhân loại? Mặt đối ngoại, TQ có quan hệ tốt với các lân bang và các quốc gia khác? Các câu hỏi này chỉ trả lời ngược lại. Bạn thì cũng có giới hạn và tương đối, giai đoạn. Có chăng là cả hai bên đều có lợi và ý chí tự chủ, chính đáng tính của chính quyền, có tư cách, bình đẳng. Cũng một sự giúp đỡ của Mỹ mà nước Đức, Nhật, Nam Hàn trở thành những đại cường quốc từ sau đệ nhị thế chiến. Nước Tàu phải mở cửa cho thị trường tự do và lạy lục các nước Mỹ, các nước phương Tây đầu tư, trao đổi thương mại, gửi du học sinh học hỏi kỹ thuật, ăn cắp kỹ thuật để khá lên nghiễm nhiên với mức tăng trưởng trung bình hàng năm 9%.
Người Hán có khi nào họ giúp đỡ các lân bang trong lịch sử lập quốc cho đến bây giờ? Hay chỉ đem đến chết chóc, mất mát, phân rẽ, cướp bóc, ta thán, vũ khí, binh đao? Ta không có ý chí tự chủ, không có tư cách, dân trí thấp, đất nước nghèo hèn lãnh đạo bất trí, bất lực, thất đức, không do dân bầu (đảng cử dân bầu, toàn là người của đảng đưa ra, ép buộc dân đi bầu), đất nước không có tự do, dân chủ thì đừng nói tới đòi lại tấc đất của tổ tiên mà coi chừng mất cả nước. Đừng có nói, nghĩ dựa thế lực này để chọi với TC. Hãy coi lại tổ tiên có bao giờ ỷ lại, dựa thế ngoại bang hay tự cường, tự trị, tự chiến với nòi Hán từ ngàn xưa, đã biết bao lần dưới cảnh dầu sôi lửa bỏng?
Thứ sáu, một nền kinh tế tự do có điều tiết, dân giàu nước mạnh, dung hòa với sự nhân ái. Liên minh với các nước dân chủ và về lâu dài, giữ Trung lập Pháp lý Vĩnh viễn để đưa đất nước có điều kiện phát triễn mạnh, hòa bình lâu dài. Nguồn chất xám, kỹ thuật, kinh tế, thương mại, chuyên viên các ngành của người Việt Hải Ngoại là nguồn năng lực thượng thặng, vô biên giao thoa trong ngoài của dân tộc, sẽ hổ trợ, hữu dụng khi tái thiết VN sau cs.
Công việc của chúng ta cần làm trong khi chưa lấy lại được lãnh hải, lãnh thổ.
Hoàng Sa và Trường Sa trên cơ sở Lịch sử, Pháp lý, địa lý, có cùng cấu tạo địa dư giữa đất liền, các hải đảo với thềm lục địa của Việt Nam; các sông ngòi của VN cấu tạo nên phù sa ra biển Đông đã cung cấp nuôi sống dân cư trong vùng; sự quản trị liên tục của Việt Nam từ xa xưa cho đến ngày 19-1-1974 trước khi bị TC xâm chiếm. Quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa hiển nhiên là thuộc về VN. Cho dù với những lý cớ kẻ cướp của TC về sự công bố lãnh hải 12 hải lý và công hàm xác nhận của Phạm Văn Đồng năm 1958 cũng như chuyện đặt điều của bọn tay chân trí thức hồ đồ TC.
1- Song song với sự sưu tầm các ấn bản xưa về hành chánh về chủ quyền, sự đánh chiếm của TC năm 1974 với quân lực VNCH, các văn kiện ngoại giao phản đối TC xâm lược của VNCH; các trận đánh biên giới 1979 tại biên giới Việt Trung và sự lấn chiếm của TC. Các sự ký kết biên giới, lãnh hải 1999, 2000. Được in bằng các ngôn ngữ chính Anh Pháp và các ngôn ngữ nơi có người Việt trú ngụ.
2- Mở trang điện tử web, góp tài liệu, bài viết, sách báo, hình ảnh, điện thư thành văn khố sau này dưới tên Hội Nghị Diên Hồng hay Vẹn Toàn Lãnh Thổ v.v… Các trữ liệu này luôn được cập nhật với các biến cố thời sự.
3- Đồng bào trên 90 triệu ở trong nước là chủ lực nhưng đã bị VC chèn ép, biệt tin, cấm đoán nên không thể đồng tình, đồng loạt để biểu dương được. Việc này được cậy nhờ hơn 4 triệu người Việt sống rải rác trên thế giới nhất là ở các cường quốc,vạch mặt, tố cáo trước công luận sự xâm chiếm VN và dã tâm của bọn TC. Đó là khống chế thế giới bằng những bước tầm thực các lân bang, Tây tạng và mới đây,VN theo tỉ lệ thuận với sự phát triển trong TC mà đa phần tài chánh từ các nước Dân chủ Tây phương, HK, Nhật, Nam Hàn, Đài Loan đem tới.
4- Chúng ta cần liên kết với các dân tộc là nạn nhân của TC đặc biệt Tây tạng, Phi luật Tân, Mông Cổ, Tộc Ngô Duy Nhĩ, Tộc Bách Việt các sắc dân đòi tự trị, các nhà dân chủ đối kháng, Pháp Luân Công đang ở nước ngoài.
5- Biểu dương phản đối, phân phát tài liệu cho thấy sự nguy cơ của TC tại các tòa lãnh sự, đại sứ TC, LHQ, các cơ quan quốc tế, chính trị, kinh tế thương mại khi có sự ký kết đi lại của nhà cầm quyền TC như bọn VC mà đồng bào hải ngoại đã từng làm. Chúng ta liên kết với người Tây Tạng lưu vong, Phi Luật Tân để phản kháng TC, điển hình qua sự công du của Đức Đạt Lai Lạt Ma, vị lãnh đạo chính thức thần quyền và thế quyền của Tây Tạng.
6- Các cơ hội triển lãm văn hóa nghệ thuật, ngày lễ cổ truyền không khỏi luồn vô lịch sử chống xâm lược Tàu, in tài liệu bản đồ VN, Việt Nam hóa tên các hải đảo, tên Vịnh, thềm lục địa, vùng biển. Vận động lấy tên Biển VN đặt tên cho khu vực, bao lơn của Biển Đông của VN, rất tự nhiên, xác định đúng địa điểm và khu vực khi định vị trí trên bản đồ cũng như dùng trong hàng hải, như biển Thailand chẳng hạn.
7- Tài liệu ấn loát, từ kho lưu trữ trên mạng, chỉ liệt kê những sự kiện về Hoàng Sa, Trường Sa. Chỉ dẫn, chua web với những bài vở liên hệ sự xâm lược của TC, nguy cơ của TC trong sự bành trướng thế lực, hiểm họa của TC trên thế giới. Tội ác và họa hại của bạo quyền VC hiến đất dâng biển và bạo trị đồng bào trong nước.Ấn loát do ở mỗì địa phương lấy tài liệu từ Web, tổn phí do địa phương đài thọ.
8- Nếu Quốc Hội CHXHCN VN còn chút lương tri, và còn nhận mình là người VN thì hãy đưa Tc xâm lược VN ra tòa án Quốc tế. Bằng không, lấy chữ ký của đồng bào VN trong và ngoài nước trình thỉnh nguyện thư lên LHQ và đưa TC ra tòa án quốc tế. Đưa hình ảnh sự dã man của Tc khi xâm lược Hoàng Sa, Trường Sa, tại Gạc Ma của VN, đã bị Tc dùng súng máy bắn chết hàng loạt quân đội VN đang lội nước ngập đến đầu gối trong khi họ không hề phản kháng chống lại.
9- Tẩy chay hàng hóa, thực phẩm của Tc, Kèm theo với những sự tẩy chay theo từng thời biến như, thực phẩm nhiễm độc, hàng hóa thiếu phẩm chất, mạo hóa, ăn cắp bản quyền; thực phẩm có hóa chất độc hại, môi trường ô nhiễm trầm trọng; việc dùng trẻ em dưới tuổi vị thành niên lao động; bán các phần nội tạng cơ thể tù nhân có án tử mà hầu hết là tù nhân chính trị…và hơn thế nữa, tình trạng đàn áp nhân quyền rất trầm trọng tại Tc mà thế giới biết qua mà tảng lờ vì quyền lợi khai thác kinh tế tại Tc như Thiên An Môn 1989, Pháp Luân Công, tự do tôn giáo, dập tắt nền văn hóa đặc thù ở Tây Tạng…
10- Mỗi người Việt hải ngoại ngoài sự chống Tc có tính tập thể hãy sử dụng bằng mọi phương tiện cá nhân liên đới, bạn trong nghành nghề, sở làm, cố gắng tuyên truyền về những tội ác của TC, sự xâm lược của Tc. Đối với CSVN, chúng ta nên phát tán tài liệu điện tử về bên trong, nhất là với bà con, bè bạn. Khi nào cũng có tài liệu trong tay, nhân bản và phổ biến dưới mọi hình thức. Vừa đánh kẻ nội thù và ngoại thù cùng lượt, cùng nặng tội như nhau. Chống Tc tại các tòa Đại sứ, Lãnh Sự quán. Giăng, hô các biểu ngữ bằng tiếng Anh chống Tc. Phát tán tài liệu vạch trần trước công luận về sự Tc xâm lược đất, đảo, hải phận của VN.
11- Hơn nữa, các sự chống đối của người VN khắp nơi sẽ là chứng tích lịch sử ghi lại sự phản kháng của dân Việt chống những kẻ xâm lược và sự im lặng đồng lõa của csVN.
12- CsVN cܧp chính quyŠn và duy trì ch‰ Ƕ Ƕc tài không qua bÀu cº t¿ do, trÜng cÀu dân š, së bÎ phû nhÆn tính chính danh, pháp lš cûa s¿ cÀm quyŠn và kš k‰t các væn kiŒn quÓc t‰ trong tình trång khuÃt lÃp, lén lút.
Việc làm này phải có tính liên tục và trường kỳ cho tới khi nào ta lấy lại được những phần đã mất.
Một ngày chúng ta mất đi các hải đảo là chúng ta mất đi một ngày của thế chiến lược trong vùng, phải co ro ở phần đất liền. Trước sân nhà đã bị quân xâm lược, hạm đội, ghe tàu nhả khói, nhan nhản qua lại khai thác vô số hải sản, tài nguyên. Do ngoài khơi có 2 giòng hải lưu, một chảy về phía Đông Hải, một chảy về vịnh Thái Lan, chứa nhiều vi sinh vật tạo thức ăn cho nhiều loại cá. Do đặc tính của san hô ở trong khu vực, cá dễ ẩn núp và sinh trưởng, đồng thời có rất nhiều vi sinh vật để nuôi chúng. Số chim và trứng chim ở trên đảo nhiều vô kể, đến nỗi lâu ngày sự quần cư của chúng tại các đảo này đã tạo nên các mỏ phốt phát lộ thiên, chúng ta có thể khai thác rất tốt cho việc canh nông. Số chim trú ngụ đông đúc từ đời này qua đời khác thì hẳn nhiên nguồn cá duới biển biết nhiều dường bao!! Thêm vào đó sự khai thác dầu khí trong thềm lục địa, là nguồn lợi to lớn vô cùng mà TC thèm thuồng và cần kíp cho sự phát triển. Nên nhớ rằng, phần chủ quyền thềm lục địa này trải dài từ Bắc chí Nam còn lớn hơn cả lãnh thổ VN. Vịnh Bắc Bộ đã có diện tích chung là 123, 700km2. Ngày nào lãnh thổ và lãnh hải còn bị xâm chiếm trong tay TC là chúng ta mất đi hằng triệu triệu đôla mỗi ngày!!
Nên nhớ rằng sự lên tiếng của chúng ta nếu có sự kết hợp của các tổ chức tư nhân, các nhân vật có tiếng tăm sẽ có những kết quả khả quan xét về đường dài thêm lực cho sự dân chủ hóa tại TC thành hình sớm và sự biến động này sẽ dây chuyền tới VN tức khắc. Ngắn hạn, do ảnh hưởng dư luận từ sự vạch mặt và lên án của cộng đồng VN trên khắp thế giới đến sự chùn bước mộng bành trướng của TC. Chúng ta có lợi thế hơn hẳn Tây Tạng vì chúng ta chưa mất hết lãnh thổ và có thế dân VN khắp nơi lên tiếng phản đối, chống đối. Nên nhớ rằng, lịch sử quật khởi của VN dễ thành công một khi TQ có biến loạn trong nước họ. Khi chế độ CS độc tài TC tan rã là cơ hội dành lại đất đai, trời, biển.
Nhưng thiên cơ đến mà dân VN chưa sẵn sàng, đất nước chưa hùng cường, quân đội chưa có khả năng, dân quân không đủ ý chí, nhà cầm quyền ươn hèn lo nồi niêu xoong chảo, vinh thân phì gia thì sẽ vuột mất ngàn năm bia miệng vẫn còn trơ trơ… Phải có hải quân mạnh, không quân mạnh và hơn hết, mang tinh thần, khí thế Hội Nghị Diên Hồng, thề Sát Đát, lời trung liệt và thề quyết chiến của Hưng Đạo Vương đời Trần:
“ Nếu bệ hạ muốn hàng, xin trước hãy chém đầu tôi đi đã, rồi sau sẽ hàng!”
Và Ngài trỏ tay xuống sông Bạch Đằng thề nguyền:
“Trận này không phá xong giặc Nguyên, thì không về đến sông này nữa!”
Lý Thường Kiệt đã từng đem quân phạt Tống, phá vỡ sự chuẩn bị xâm lăng của Tống. Sau đó quân Tống đánh trả thù, chúng đã bị đại bại ở giòng sông Như Nguyệt:
“Nam quốc sơn hà Nam đế cư
Tiệt nhiên định phận tại thiên thư
Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm
Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư”
Lê Lợi 10 năm nằm gai nếm mật đánh đuổi quân Minh ra khỏi bờ cõi đã được Nguyễn Trãi viết lên dõng dạc trong Bình Ngô Đại Cáo:
“… Như nước Việt ta từ trước, vốn xưng văn hiến đã lâu. Sơn hà cương vực đã chia, phong tục Bắc Nam cũng khác. Từ Đinh, Lê, Lý, Trần, gây nền độc lập; cùng Hán, Đường, Tống, Nguyên hùng cứ một phương. Dẫu cường nhược có lúc khác nhau, song hào kiệt đời nào cũng có.. .. Đem đại nghĩa để thắng hung tàn, lấy chí nhân mà thay cường bạo.. .Bắt tướng giặc mang về, nó đã vẫy đuôi phục tội; thể lòng trời bất sát, ta cũng mở đường hiếu sinh. Mã Kỳ, Phương Chính, cấp cho năm trăm chiếc thuyền, ra đến bể chưa thôi trống ngực. Vương Thông, Mã Anh, phát cho vài nghìn cổ ngựa, về đến Tàu còn đổ mồ hôi…”
“Với hành quân thần tốc chớp nhoáng, mưu trí quyền biến, mẹo mực như thần” của vua Quang Trung việc đại phá quân Thanh ở trận Hà Hồi, Ngọc Hồi, Đống Đa không quá mười ngày đúng như Ngài tính:
“Chúng nó sang phen này là mua cái chết đó thôi. Ta ra chuyến này thân coi việc quân đánh giữ, đã định mẹo rồi, đuổi quân Tàu về chẳng qua 10 ngày là xong việc…” Và Hịch phá Thanh của Quang Trung Nguyễn Huệ, Nhân Loại Cổ Kim Đệ Nhất DanhTướng, bách thắng bất bại:
Đánh cho để dài tóc
Đánh cho để đen răng
Đánh cho nó ngựa xe tan tác
Đánh cho nó manh giáp chẳng còn
Đánh cho nó biết nước Nam anh hùng có chủ
Với thần uy Quang Trung và quân Tây Sơn bách chiến bách thắng dưới trướng đã không những làm khiếp đảm quân thù mà hậu phương địch cũng khiếp vía, được sử ghi lại:
“Những dân Tàu ở gần Lạng Sơn sợ khiếp, đàn ông, đàn bà dắt díu nhau mà chạy, từ cửa Ải về mé bắc hơn mấy trăm dặm, tịnh không nghe thấy tiếng một người nào!”
Sự góp sức của người Việt hải ngoại về kiến thức, kỷ năng chuyên môn, vốn liếng nhân vật lực, sự gắn bó với đất nước của ngưòi Việt sẽ thêm lực rất mạnh cho 90 triệu đồng bào ở quê nhà, làm một cuộc cách mạng thành một Rồng Đông Á. Với sự đóng góp sức vật lực, lòng yêu nước nồng nàn, tình thương mến đồng bào ruột thịt, tình quyến luyến quê hương, sự hy sinh vô vụ lợi, một khi CSVN cáo chung, người VN sẽ xây dựng, canh tân đất nước tươi đẹp, hùng cường với thế hệ kế tiếp sánh kịp với lân bang và các nước văn minh trên thế giới trong một tương lai rất gần.
Chỉ có một con đường cứu nước, bảo vệ lảnh thổ, đưa đất nước hùng cường và có thể tự lực khi chủ nghĩa CS và những con người ăn hại đái nát dân tộc đất nước này phải cáo chung. Xương đã chất thành núi, máu đã chảy thành sông, tội của đảng csVN lấy cả biển đại dương cũng không rữa sạch!! Hóc hẻm non sông Việt có chổ nào không vương, không lưu lại, không khắc ghi tội ác của csVN? Tầng lớp nào, người Việt nào, gia đình nào, thôn quê, làng xã nào, thời khắc nào thoát cảnh oan khiên của cs? Khôn xiết kể!
Vẳng lên những l©i ca đấu tranh đầy chính khí!
Hãy vùng lên! Hãy đứng dậy phá xiềng xích nô lệ hởi đồng bào Việt Nam! Một lần cho thiên thu!
Để quét sạch quân thù TC ra khỏi bờ cõi VN cũng đồng nghĩa và điều kiện quét sạch đám cộng nô đương quyền trước tiên đang đày đọa dân ta để nhân dân Việt lấy lại quyền, lấy lại sức lực đưa con người, đất nước này đi lên rồi mới nói chuyện lấy lại nước bằng không mất tất!!
Hãy nuôi chí lớn phẩn hận hờn căm với quân thù, quyết giành lại đất đai, toàn vẹn lãnh thổ vùng trời biển, nền tự chủ! Hãy làm nên lịch sử hiển hách oai hùng của VIỆT tộc rửa nhục cho nước và mở đường thăng tiến cho giống nòi!
Hội Nghị Diên Hồng
Gần đây hơn mấy năm vừa qua, các vụ giết ngư dân, phá thuyền, cướp bóc, ngăn cản, cấm đánh cá theo thời gian theo Tc tự ấn định như một hình thức xác nhận chủ quyền của Tc tại khu vực Biển Đông, khu vực chúng tự vẽ chiếm hết 90% khu vực Biển Đông. Vc luôn lên tiếng phản đối lấy lệ, vẫn muốn ôm lấy “16 chữ vàng và 4 tốt” để giữ đảng để còn nhận tiền Tc đút lót, để còn quyền lực cho dù phải mất nước. Tc vẫn cứ tiệm tiến làm mấy việc: Xây dựng những đảo ở Hoàng Sa, Trường Sa như là cứ điểm trung đoạn quân sự với mẫu quốc mà chúng đã chiếm của VN; xác nhận chủ quyền của chúng trong khu vực; khai thác tài nguyên; mở rộng toàn quyền sử dụng, kiểm soát hải trình Biển Đông xuống eo biển Malacca từ đó thông thương ra Ấn Độ Dương, tới Trung Đông, khu vực trao đổi mậu dịch với thế giới, đường tiếp liệu nhiên liệu của cả Á châu.
Khi nói tới eo biển Malacca*, chúng tôi muốn đưa ra một vài con số để Đồng bào chúng ta có thể thấy được tầm quan trọng của nó. Eo biển Malacca có chiều dài khoảng 600 miles, rộng 200 miles và hẹp 11 miles đến 1 mile (do các đảo nhỏ) giáp với 4 nước Singapore, Mã Lai, Indonesia và Thái Lan. Hiện giờ có khoảng trên 600,000 tàu chuyên chở đi ngang hàng năm bao gồm hơn 1/3 hàng hóa của thế giới, hơn 1/2 dầu thế giới và khu vực đang trên đà phát triễn của các nước trong khối ASEAN. Số lượng tàu và trọng tải qua lại lớn hơn 3 lần của Panama Canal và lớn hơn 2 lần Suez Canal. TC nuôi tham vọng gồm thâu cả Biển Đông làm của nhà, bất chấp luật Biển Quốc Tế UNCLOS 1982 quy định. Đòi nói chuyện tay đôi với từng nước có liên hệ trong Biển Đông. Trong khi đó HK nhảy vào cuộc, dựa theo luật Quốc tế mà thi hành, hổ trợ nói chuyện đa phương. Vc theo quan hệ thầy tớ, theo đề nghị của Tc, nói chuyện song phương!
Cấp cầm quyền cao nhất của csVN hoàn toàn im tiếng trong thời gian đầu, khi giàn khoan HD 981 (dưới sự hộ tống hùng hậu của phi cơ, tàu chiến, tàu đánh cá đến hàng trăm) để cho cấp thấp Thứ Trưởng lên tiếng. Riêng TT Vc NT Dũng có lên tiếng mạnh mẽ hơn cả đòi hợp tác với Phi Luật Tân để đem ra toà án Quốc Tế nếu như Tc không rút dàn khoan ra khỏi hải phận VN. Tuy nhiên chắc chắn Tc sẽ rút khỏi khu vực đó và di chuyển xuống khu vực khác, Nam tiến vào tháng 8, 2014 thỏa cả 2 đàng Tc và Vc. Nam tiến Biển Đông là tham vọng trình tự của Tc muốn nó hiện thực mà chỉ có Vc tạo cho Tc thỏa được ước nguyện này. Đồng thời sự vương mắc của các nưóc Tây phương, HK với sự khủng hoảng tại Crimea, Ukraine do Nga xâm lược là thời cơ cho Tc làm tới.
Ngoài ra khu vực này có tiềm năng dầu hỏa lớn cùng các Hải sản phong phú có thể nuôi cả hằng trăm triệu dân trong khu vực.
Vc ngự trị đất nước lâu nay không có tài năng kinh bang tế thế cho nên đất nước cứ mãi tụt hậu về mọi mặt. Vc chỉ có thể đánh trận trên bộ theo đường du kích, phá hoại cổ truyền còn khả năng Không quân và Hải quân không bì được với Tc. Kèm theo với nô lệ tính, hèn với giặc ác với dân, tay sai cho Tc nên bậc thầy của chúng đã thừa cơ hội vàng này mà lấn lên đằng đầu.
Mất Hoàng Sa thời VNCH, 75 chiến sĩ hy sinh năm 1974; mất Gạc ma, 64 chiến sĩ chết năm 1988; cho thuê đất đầu nguồn, TC có các trạm đồn trú ở Quảng Ninh, Hà tĩnh, Đắc Lắc, Bình Dương… với tình trạng ngoại bất nhập, nội bất xuất thì không hiểu chủ quyền của VN ở đâu?
Nhìn lại cả quá trình của csVN khi cướp được chính quyền đến nay đã 60 năm qua rồi, chúng đã làm lợi ra được gì cho đất nước VN? Dân chúng thì khốn khổ tang tóc đến cho mọi người. Đất nước thì bị Tc đục khoét và đây là Di Huấn củaVua Trần Nhân Tông, và Vua Lê Thánh Tông cho muôn đời con cháu:
“Các người chớ quên, chính nước lớn mới làm những điều bậy bạ, trái đạo. Vì rằng, họ cho mình cái quyền nói một đường làm một nẻo. Cho nên, cái họa lâu đời của ta là họa Trung Hoa. Chớ coi thường chuyện vụn vặt xảy ra trên biên ải. Các việc trên, khiến ta thấy tới chuyện khác lớn hơn. Tức là, họ không tôn trọng biên giới quy ước. Cứ luôn luôn đặt ra những cái cớ để tranh chấp. Không thôn tính được ta, thì gậm nhấm ta. Họ gậm nhấm đất đai của ta, lâu dần, họ sẽ biến giang san của ta từ cái tổ đại bàng thành cái tổ chim chích.
Vậy nên, các người phải nhớ lời ta dặn: “Một tấc đất của tiền nhân để lại, cũng không được để lọt vào tay kẻ khác“. Ta cũng để lời nhắn nhủ đó như một lời di chúc cho muôn đời con cháu.”
Vua Lê Thánh Tông: “Nếu ngươi lấy một tấc đất của Thái Tổ làm mồi cho giặc, thì tội phải tru di”
Xưa vào thời Trần, có giặc Nguyên xâm lăng Đại Việt, Vua các Bô lão đã có Hội Nghị Diên Hồng để hỏi ý kiến Dân trước sự thể này nên hòa hay chiến được đồng lòng đáp trả Quyết chiến và thế nước yếu phải hy sinh.
Thời đại Vc ngày nay, nhà cầm quyền csVN không phải là tầng lớp lãnh đạo lo cho nước lo cho dân không phải từ nhân dân bầu lên theo hình thức Dân chủ; không phải từ Dân, do Dân, vì Dân mà thực chất là một đảng cướp và tay sai cho giặc. Cho nên, chúng ta trong hoàn cảnh nước tan nhà mất này không thể trông chờ, phó thác csVN tay sai Tc đảm trách cứu nước mà toàn Dân hãy đoàn kết đứng lên:
1- Đòi thả tất cả tù nhân lương tâm, Dân chủ, chống Tàu bị bắt;
2- Dân chủ hóa đất nước về Chính trị. Đồng minh với các nước Dân chủ như Hoa Kỳ, Canada, các nước Âu Châu, Nhật, Nam Hàn, Phi và các nước trong khối ASEAN;
3- Nói chuyện với TC trên phương diện Đa phương, công minh, dựa trên luật pháp Quốc tế Luật Biển UNCLOS 1982;
4- Đưa Tc ra tòa án Quốc tế về xâm lược VN;
Các điều kiện trên mà Quốc hội VN không làm để chuộc tội được thì chỉ còn quyền Dân xuống đường tranh đấu:
5- Cần toàn dân nỗi dậy, nơi nơi nỗi dậy, liên tục nỗi dậy, triệt để không khoan nhượng với csVN. Có sự phối hợp của các nhà Dân chủ, Mặt Trận, Phong Trào, Liên tôn giáo (Phật giáo, Công giáo, PG Hoà Hảo, Tin Lành, Cao Đài), tầng lớp nông dân, dân mất đất mất nhà. Sinh viên học sinh bãi khóa, công nhân bãi công. Phối hợp trong nước và hải ngoại.
Có được một cuộc toàn dân nỗi dậy khi đó Việt Nam mới có một cuộc đổi đời nhanh chóng cho mọi người và đất nước mới có cơ hội lấy lại những gì đã mất từ bọn xâm lược Tc.
Nhắn nhủ Vc bài thơ của nhà cách mạng Phan Bội Châu dưới đây:
SỐNG
“Sống tủi làm chi đứng chật trời
Sống nhìn thế giới hổ chăng ai
Sống làm nô lệ cho người khiến
Sống chịu ngu si để chúng cười
Sống tưởng công danh, không tưởng nước
Sống lo phú quý chẳng lo đời,
Sống mà như thế đừng nên sống!
Sống tủi làm chi đứng chật trời?
* Chú thích bản đồ phân phối dầu qua eo biển Malacca và Thế giới.
Hình: Dầu từ Trung Đông và Phi Châu đi qua eo biển Malacca và sự phân phối dầu ra khắp thế giới