Tổng Thống Donald Trump và Những Đòn Trấn Áp Đối Phương – Thanh Thủy

Cac Bai Khac

No sub-categories

Tổng Thống Donald Trump và Những Đòn Trấn Áp Đối Phương – Thanh Thủy
I.- Chánh sách xoay trục của Mỹ sang Châu Á Thái Bình Dương: Trong tám năm cầm quyền, Barack Obama là người ăn nói rất nhiều, miệng mồm lanh lẹ và tuyên bố chánh sách xoay trục của Mỹ sang Châu Á Thái Bình Dương, bảo vệ con đường tự do hàng hải và hàng không huyết mạch của lộ trình từ Nhựt, Đại Hàn xuống Biển Đông để vào eo biển Malaca sang Ấn Độ Dương. Đó là Lộ trình vận chuyễn hàng hóa trên 5 ngàn tỷ Mỹ kim hàng năm, rất thuận lợi cho công việc trao đổi hàng hóa và sự làm ăn của rất nhiều quốc gia, cho nên chánh sách nầy của Mỹ lúc đó là điều mong đợi của cả thế giới, vì vậy nó rất được hoan nghinh.
II.- Lý do phản ứng của Trung Cộng: Khi chánh sách xoay trục nầy được công bố, Trung Cộng rất tức giận vì nó sẽ cản trở, gây khó khăn cho họ trong việc mở ra Con Đường Tơ Lụa mà họ đang thực hiện giấc mộng Bình Thiên Hạ, mục đích chinh phục thế giới để thâu tóm tất cả tài nguyên thế giới vào tay họ để làm giàu, trở thành siêu cường, đủ sức triệt hạ Mỹ để giành lấy địa vị Số Một lãnh đạo thế giới và cũng để giải quyết nạn nhân mãn, một vấn đề gai góc mà nếu không thực hiện được việc xâm lăng, cướp nước và đất đai của thiên hạ để di dân thì không có cách nào có thể giải quyết cho ổn thỏa được. Bởi vậy, Trung Cộng liền phản ứng mạnh mẽ ngay lập tức bằng những hành động vừa thăm dò, vừa hăm dọa và uy hiếp như sau:
1.- Biểu dương tối đa sức mạnh hải quân liên tục trên Biển Đông qua những phô trương tập trận rất quy mô, bắn đạn thật, đụng chìm tàu cá, cướp đoạt tài sản và bắn giết bừa bải các ngư dân Việt Nam khi những ngư thuyền Việt Nam nầy đến đánh cá bên trong hoặc bên ngoài gần hệ thống Đường Lưỡi Bò Chín Đoạn mà họ ngang nhiên tự vạch ra để chiếm đoạt 90% diện tích Biển Đông. Mục đích của sự phô trương là để thị huy, dằn mặt các nước láng giềng Việt Nam, Phi Luật Tân, Mã Lai và Bruney để họ nãn lòng, bỏ cuộc trong việc tranh chấp chủ quyền với Trung Cộng.
2.- Ngang ngược đem tàu xáng mút đến hút cát dưới lòng biển sâu để bồi đấp các rặng san hô nửa chìm nửa nổi trong quần đảo Trường sa để biến các rặng san hô nầy thành các hải đảo rồi tuyên bố chủ quyền, lập các cơ sở hành chánh, căn cứ quân sự và phi trường trên đó, không chỉ thách thức Việt Nam, Phi luật Tân mà luôn cả thế giới
3.- Ngang ngược đem dàn khoan dầu khí lớn nhứt thế giới HD 981 vào hải phận Việt Nam gần quần đảo Hoàng sa để thăm dò dầu khí, nơi mà Trung Cộng sang xâm chiếm vào năm 1974 vùng lãnh hải của nước Việt Nam Cộng Hòa.
4.- Tranh chấp với Nhựt về chủ quyền đảo Điếu Ngư (Senkaku) trên Biển Hoa Đông và hăm dọa sẽ thống nhứt Đài Loan bằng giải pháp quân sự.
5.- Chống đối kịch liệt việc Mỹ lấp đặt hệ thống THAAD trên đất Đại Hàn, sai khiến Bắc Hàn dàn quân và hàng chục ngàn xe tăng, đại pháo dọc theo biên giới Đại Hàn, dọa sẽ san bằng đất nước nầy bất cứ lúc nào.
6.- Chống lưng cho đàn em tay sai Kim Ủn của Bắc Hàn liên tục tỏ thái độ khiêu khích, phóng thử hỏa tiễn mang đầu đạn hạt nhân, tầm gần dọa sẽ nhấn chìm Nhựt Bổn xuống biển sâu và tầm xa dọa sẽ xóa sổ bất cứ nơi nào trên đất Mỹ, v.v và v.v…..
III.- Những sự nhu nhược của chánh quyền Obama:
1.- Hành động chiếu lệ: Trước sự tung hoành ngang ngược trên Biển Đông, công khai phô trương lực lượng, hăm dọa các nước láng giềng, thách thức Mỹ và tất cả các nước Tây Phương như vậy, chánh quyền Obama dường như có phần khiếp sợ cho nên phản ứng rất yếu ớt nếu không muốn nói là chiếu lệ cho đở mất mặt. Thỉnh thoảng Mỹ cũng cho vài chiến hạm đi tuần tra vô hại gần các đảo Trường sa, lờ đi những việc Trung Cộng tiếp tục bồi đấp các hải đảo, liên tục xây dựng trái phép các cơ sở hành chánh, các căn cứ quân sự, các phi trường lớn, các ngọn hải đăng và các cột ăn ten…mặc dầu Obama và các giới chức Mỹ vẫn đều biết rằng họ làm như vậy là để chuẩn bị cho một cuộc đối đầu quân sự lớn với Mỹ, nhưng không thấy Mỹ thời đó có biện pháp cụ thể nào để ngăn ngừa. Phải chăng đó là sự bất lực của chánh quyền Obama?
2.- Đánh mất niềm tin: Ngoài những thái độ và hành động nhu nhược do khiếp sợ kễ trên, Tổng thống Obama còn đánh mất niềm tin đối với Phi Luật Tân. Số là trong một buổi gặp gở trong khối ASEAN, Tổng thống vừa mới đắc cử của Phi Luật Tân Duterter có hỏi ông Obama một câu đại khái rằng, nếu một ngày nào đó Phi Luật Tân bị Trung Cộng tấn công thì Mỹ có can thiệp không và nếu can thiệp thì Mỹ sẽ can thiếp tới mức độ nào? Obama không trả lời câu hỏi này mà quay sang những câu chuyện khác. Có lẻ vì vậy mà ông Duterter thất vọng nên quay lưng với Mỹ để bắt tay Trung Cộng.
Sau đó ông Duterte còn sĩ vã ông Obama rất nặng lời, một điếm nhục cho nước Mỹ mà cho đến hết nhiệm kỳ của Obama vẫn không thấy một giới chức Mỹ nào lên tiếng bênh vực cho sĩ diện của Mỹ.
2.- Bất lực ngai tại nội địa: Có một lần Tổng thống Obama đặt câu hỏi với chủ tịch của đại công ty Apple là tất cả những việc làm mà công ty nầy đã dời sang Trung Cộng đã khiến cho nhiều người Mỹ bị thất nghiệp, để cứu nguy, bây giờ công ty có thể đem những việc làm nầy trở về Mỹ được không? Ông chủ tịch Apple trả lời ngay:” Không thể được”. Obama bất lực, lặng im luôn.
3.- Sự đối xử tồi tệ của Trung Cộng: Khi gần mãn nhiệm kỳ 2, nhân chuyến tham dự một buổi họp Á Châu, Tổng thống Obama có ghé thăm Trung Cộng, nhưng không được Trung Cộng tiếp đón đàng hoàng và còn quá tệ nữa, khiến ông phải bước xuống phi cơ bằng cửa sau và nhân viên phi trường ở đây còn gây gổ, suýt có hành hung với nhân viên an ninh của Tổng thống Mỹ.
Thái độ nầy của Trung Cộng biểu lộ sự hẹp hòi, ty tiện của họ để phản ứng lại chánh sách xoay trục của Tổng thống Obama.
IV.- Tổng thống Donald Trump và sự hồi phục vị thế siêu cường cho nước Mỹ
Vừa bước chân vào Tòa Bạch Ốc, Tổng thống Donald Trump phải đối mặt với tất cả mọi hậu quả tồi tệ cho nước Mỹ mà những vị tiền nhiệm của ông để lại, nhứt là những hậu quả còn đang nóng hổi của vị Tổng thống vừa mãn nhiệm.
Làm sao để chĩnh đốn lại tất cả để làm cho nước Mỹ vĩ đại trở lại như đã hứa với cử tri?
Bắt tay vào việc, ông Trump phải đối đầu ngay lập tức với những quái kiệt vô cùng lợi hại mà có lẻ số Trời đã an bài cho ông lên cầm quyền kịp lúc, giống như Việt Nam thuở xưa, Trời sanh ra Đinh Bộ Lĩnh đúng lúc để có người đủ sức dẹp loạn Thập Nhị Sứ Quân, cứu nước thoát khỏi thãm họa “Nồi da xáo thịt” và tránh được giặc Tàu phương Bắc lúc nào cũng lăm le, chực chờ sang xâm chiếm nước ta.
1.- Quái kiệt thứ nhứt là ông Shinzo Abe của Nhựt, một tay bản lãnh cao siêu và sừng sỏ bậc nhứt của vùng trời Đông Á, ông đã biến nước Nhựt ở vị thế phòng thủ từ năm 1945 trở thành là một cường quốc không đối thủ ở Á Châu ( trừ Trung Cộng) cả về sức mạnh kinh tế lẫn quân sự. May mắn một điều, Nhựt là đồng minh chiến thuật và chiến lược vô cùng khắn khích của Mỹ, nay là một gộng kềm hướng Đông, một đối thủ đáng sợ của Trung Cộng. Mỹ đã trực tiếp nhúng tay can thiệp vào việc tranh chấp chủ quyền Trung-Nhựt về hải đảo Điếu Ngư nên vấn đề xem như đã tạm yên.
Thật khó hiểu là tại sao giữa lúc nầy Đại Hàn lại khơi dậy sự hận thù với Nhựt về việc “đàn bà Hàn Quốc” mà binh sĩ Nhựt đã gây ra trong thời kỳ Hàn Quốc bị Nhựt chiếm đống hồi Thế chiến thứ 2, trong lúc hai nước đang đứng trước 2 kẻ thù hung tợn đang đe dọa là Trung Cộng và Bắc Hàn. Thay vì đoàn kết thì lại tạo nên niềm xâu xé lẫn nhau. Thật đáng tiếc!
2.- Quái kiệt thứ hai là Ủn Kim của Bắc Hàn, ông nầy trông chẳng giống ai, chuyên mặc bộ đồ đen, tóc hớt quái dị, mặt thịt, tướng đi ủng ĩnh như rùa bơi, giống như con Penguin vùng biển Úc Châu. Họ Kim rất dữ, chạy theo họ Tập phóng thử hỏa tiễn hạt nhân tối trời để hù dọa, xem Obama chẳng ra chi, khiến cho thế giới kễ cả nước Mỹ thời Obama phải nhiều phen điêu đứng vì lo sợ, không biết tên lợi hại nầy bất chợt bấm nút ném bom nguyên tử vào nước mình lúc nào.
Ông nầy đang dương dương tự đắc thì đụng phải bức tường thép Donald Trump nên dội ngược, không còn dám hung hăn, bặm trợn và ngang tàn lớn tiếng như trước đây và thường hay sang Tàu để nhận chỉ thị giống như các lãnh tụ chóp bu của Việt cộng mỗi khi có những vấn đề gì quan trọng cần phải giải quyết.
3.- Quái kiệt thứ ba là Tổng thống Phi Duterte, ông nầy trông dữ dằn như những tay giang hồ nhưng lại nhác gan. Ông ta thường hay dùng những lời lẻ thô tục để mắn nhiếc Obama và ngay cả Đức Giáo Hoàng ông ta cũng không chừa, nhưng trái lại, sợ Trung Cộng còn hơn sợ cọp, có điều là tuy hung tợn nhưng chưa dám đụng một lời gì tới ông thần sấm sét Donald Trump.
4.- Hiện tại và tương lai của Việt Nam, Phi Luật Tân: Việt Nam và Phi Luật Tân là hai quốc gia có địa thế chiến lược quan trọng để bảo vệ con đường lưu thông tự do hàng hải quốc tế mà Mỹ có quyền lợi cốt lõi trong đó, cho nên ông Trump cứ để cho hai nước tạm yên vì chưa cần thiết phải đụng tới mà chỉ giải quyết vấn đề với nhau bằng phương pháp ngoại giao. Ủn Kim của Bắc Hàn lợi hại như vậy mà Donald Trump còn xem chẳng ra gì thì cả hai nước Việt Nam và Phi Luật Tân gọp lại cũng đâu có gì đáng kễ, nên liệu mà giữ hồn để được sống lâu vì ông Tổng thống Mỹ nầy đã gởi đi một tín hiệu chung, cho thế giới biết là ông sẽ vận động để bứng tận gốc rễ chế độ Xã Hội Chủ Nghĩa và tận diệt nạn khủng bố cho thế giới được bình yên.
5.- Quái kiệt thứ tư lợi hại hơn tất cả là Tập Cận Bình của Trung Cộng. Họ Tập dáng người phốt phát có nụ cười kín đáo với cặp mắt nham hiễm, quen thói của người Cộng sản, hứa hẹn xong rồi nuốt lời, không cần giữ sĩ diện lãnh tụ của một đại cường quốc, miễn sao việc làm của họ đạt đưọc thành công, áp dụng câu châm ngôn: “ Cứu Cánh biện minh cho Phương Tiện”, cho nên họ Tập đã khoản đãi ông Trump và Phu nhân vô cùng trọng thể khi ông bà nầy lần đầu tiên đến thăm Trung Quốc, ý muốn mua chuộc, lấy lòng hầu sự nối tiếp những việc làm mà họ đã thực hiện được dưới thời Tổng thống Obama như đã nói trên luôn được suông sẻ. Nhưng họ Tập đã lầm, Donald Trump là một vị Tổng thống duy nhứt trên thế giới tự nguyện làm việc nước không lãnh lương, vì vậy ông không phải là hạng người mà họ Tập có thể mua chuộc được.
6.- Thấy vậy mà không phải vậy: Hai phái đoàn Mỹ Trung đàm phán cả mấy tháng trời đã đạt được những thỏa chung để hạ nhiệt cuộc chiến thương mãi giữa hai nước, hai bên cùng đúc kết những quan điểm đồng thuận đệ trình lên Tổng thống Donald Trump và chủ tịch Tập Cận Bình ký duyệt trong một buổi họp chung vào một ngày đẹp trời thì bất ngờ họ Tập làm eo sách để thử lửa, phản lại tất cả những thỏa thuận đã đạt được với hy vọng ông Trump sẽ xuống nước, không ngờ hy vọng nầy đã đụng phải bức tường thép, Donald Trump lạnh lùng tuyên bố hủy bỏ cuộc họp. Họ Tập điêu đứng nên tìm cách nối lại cuộc đàm phán với Mỹ trong một tương lai cần kíp.
Thật sự có lẻ cả hai ông Tập Cận Bình và Donald Trump cũng đều chưa muốn ký kết vội điều gì với nhau. Họ Tập muốn mua thời gian, hy vọng với những trò đánh phá liên tục của đảng Dân Chủ, của Hạ viện, của nhóm truyền thông khuynh tả sẽ làm cho ông Trump mất uy tín và sẽ thất cử nhiệm kỳ 2 vào năm 2020. Còn Donald Trump đã từng tuyên bố rõ là không muốn ký bất kỳ một thỏa thuận bất lợi nào cho Mỹ với Tập Cận Bình, cứ để cho Trung Cộng thấm dần đòn trừng phạt kinh tế rồi dần dà chết đuối vì kiệt quệ, vì hụt hơi nếu cứ ngoan cố, cứng đầu không chịu “hồi chánh”.
7.- Mê Hồn Trận: Vì tất cả những trò đánh phá từ hơn 2 năm nay của bọn Ma đạo hầu như đều bị thất bại, nên giờ đây lại xuất hiện trò chơi mới, đó là vụ Tứ Nhân Ban do “bốn bà mệ” vừa mới đắc cử vào Hạ Viện đang quậy phá ông Trump lung tung, chắc gì đàng sau họ không có bàn tay thế lực lắm “hầu bao” nào đó chống lưng vì những tên vô danh tiểu tốt như bốn bà mệ nầy, nếu không được chống lưng thì dầu cho có mọc sừng cũng chưa chắc gì dám làm rùm ben như thế.
Rồi đây cho đến cuối năm 2020, sẽ còn nhiều trò chơi khác sẽ được bày ra, có thể còn bỉ ổi hơn nữa đối với ông Trump. Nhưng không sao, đã là tay hảo hớn, ngang tàng, đầy bản lãnh, tự kiêu và bất cần như Donald Trump thì còn sợ gì ai, ông lừng lững xong pha vào vòng vây để công phá mọi thứ trận mạc và nẫy rập giăng ra:
V.- Trấn áp mặt trận Biển Đông: Ông Trump lúc nào cũng tuyên bố Trung Cộng là kẻ thù số một của Mỹ, song song đó, ông Ngoại trưởng Tillerson đầu tiên của ông cũng đã tuyên bố một câu rất thẳng thừng là:
“Chúng ta sẽ phải gởi đến Trung Quốc một tín hiệu rõ ràng rằng trước hết phải đình chỉ việc xây dựng các đảo và thứ hai là không được phép tiếp cận những hòn đảo nầy”.
Rõ ràng đây là một tín hiệu trấn áp, báo trước cho Trung Quốc biết rằng “Đừng giỡn mặt với tử thần”.  Việc khua chiêng, đánh trống, la làng trong thời kỳ qua cốt để hâm dọa, hiếp đáp những nước nhỏ bé yếu đuối không đủ sức kháng cự để cướp đất, cướp biển, cướp tài nguyên của người ta thì nên liệu mà chấm dứt để làm ăn sòng phẳng với thiên hạ cho thế giới được yên ổn.
Song song với tín hiệu đã được phát ra, Mỹ thường xuyên gởi các Hàng Không Mẫu Hạm và các loại chiến hạm đến tập trận nhiều lần trên Biển Đông, nhiều lần ghé thăm Phi Luật Tân và Việt Nam, đi xuyên qua eo biển ài Loan, mục đích cho Trung Cộng thấy sự tương quan lực lượng vượt trội của Mỹ, và với sự có mặt thường trực của Đệ Thất Hạm Đội trong khu vực, cho biết Mỹ sẳn sàng thực hiện những tín hiệu đã được công bố, hy vọng Trung Cộng thấy vậy sẽ thối chí mà “cải tà quy chánh”. Nhưng với bản chất cao ngạo, hung hăn, xấc xược, mặc dầu thâm tâm chúng vẫn biết không thể bằng được Mỹ, nhưng với truyền thống bản chất tham lam và giấc mộng bá quyền, họ Tập chẳng những không giãm cường độ căng thẳng mà vẫn tiếp tục tiến hành xây dựng thêm các căn cứ quân sự trên các hải đảo mà chúng đang chiếm đóng trên Biển Đông và tuyên bố chủ quyền, đặt thế sự trước một sự kiện đã rồi mà người Việt Nam thường ví von: “Đặt cái cày trước con trâu”.
1.- Thiết lập một gộng kềm tại chổ: Để đối phó, việc trước tiên là Mỹ cố gắng dàn xếp với Việt Nam và Phi Luật Tân để hai quốc gia nầy liên minh làm gộng kềm hai bên nếu có chiến tranh xãy ra, để bảo vệ con đường tự do hàng hải theo luật quốc tế từ Bắc xuống Nam Thái Bình Dương và ngược lại.
2.- Phản ứng của Trung Cộng: Điều nói trên họ Tập không bao giờ mong muốn vì lo sợ, cho nên ông ta khai thác câu chuyện Hội Nghị Thành Đô năm xưa để nhắc nhở cho bạo quyền Việt cộng nhớ về vai trò chư hầu của mình mà tuyệt đối trung thành với Mẫu quốc.
Chúng ta còn nhớ, đã hơn một lần, Trung Cộng đả sai hai tên du côn là Quách Bá Hùng và Dương Khiết Trì sang Việt Nam để dằn mặt, chỉ thị cho giới lãnh đạo Việt cộng tại Hà nội như sau:
– Quách Bá Hùng ra lịnh:
a.- Việt Nam không được viện dẫn bằng cớ lịch sử để chứng minh chủ quyền lịch sử của Việt Nam trên Biển Đông.
b.- Việt Nam không được đưa quốc gia đệ tam vào vùng tranh chấp
c.- Việt Nam không được phép liên minh hay hợp tác quốc tế về vấn đề tranh chấp chủ quyền ở Biển Đông
– Dương Khiết Trì còn du côn hơn, tại Hà nội, vừa cảm thấy Việt cộng tỏ vẻ thân thiện với Mỹ, hắn đã hằn học ra lịnh một câu thật là mất dạy:
“Mấy anh bỏ chạy à? Là con hoang của Trung Quốc mấy anh phải trở về”.
Riêng Tổng thống Phi Luật Tân thì đã bị xiêu lòng, nghiêng về phía Tàu Cộng với hy vọng đạt được miếng mồi đĩnh chung về kinh tế nên không cần mọi lời khuyên can, việc chiếc bẫy nợ đang chực chờ mà thế giới đã cảnh báo thì hãy để hồi sau phân giải.
Chưa chắc gì ông Duterte không nhận được những lời mà hai tên du côn đã nói với lãnh đạo Việt cộng như thế, tuy là một nhân vật có vẻ mang nhiều máu giang hồ, nhưng chắc là loại giang hồ dõm, nên gương mặt coi rất ngầu nhưng sợ gã họ Tập còn hơn sợ cọp, trái ngược với vị tiền nhiệm Benigno Aquino, trông vui vẻ, hiền lành nhưng dám đưa Trung Cộng ra Tòa Trọng Tài Quốc Tế La Haye và đã thắng kiện như ta đã thấy.
VI.- Kết luận
So với thời kỳ 8 năm trị vì nước Mỹ của Barack Obama, hơn 2 năm qua với sự dưới sự lãnh đạo của Tổng thống Donald Trump, tình hình Á Châu hoàn toàn trở mình thay đổi:
1.- Kim Jong Un của Bắc Hàn không còn phóng hỏa tiển liên lục địa để hăm dọa Mỹ và thế giới nữa và cũng không còn phát ngôn bạo tợn như xưa, tuy vẫn còn dấu cái đuôi nguyên tử để làm điều kiện đàm phán. Việc nầy cũng không có gì lạ.
2.- Trung Cộng đang trên đà phá sản vì sự trừng phạt kinh tế của Mỹ. Cuộc thương chiến Mỹ Trung đã khiến cho rất nhiều giới đầu tư tháo chạy khỏi Trung Quốc, tạo nên tình trạng thất nghiệp nặng nề, nguy cơ tạo bất ổn xã hội, yêu sách với Mỹ xem chừng không đi đến đâu nên tương lai mù mịt.
Sự cần thiết phải chiếm đoạt Biển Hoa Đông và Biển Đông để mở ra Con Đường Tơ Lụa là vấn đề sinh tử của Tàu Cộng, trước là để đạt giấc mộng Đế Vương, sau nữa là giải quyết nạn nhân mãn, với hơn một tỷ dân, nếu không có đất mới để di dân giải tỏa thì sớm muộn gì đất nước Trung Hoa sẽ rơi vào thãm trạng loạn lạc vô cùng tăm tối, bắt nguồn từ việc họ nhắm mắt chạy theo chủ nghĩa Cộng sản mà ra.
3.- Về phần Mỹ đã xem như hoàn tất một liên minh vững mạnh với Nhựt, Đại Hàn, Đài Loan, Úc Châu và Ấn Độ, tạo thành một vòng đai kiên cố để bao vây, và các nước Âu Châu như Pháp, Đức, Anh cũng sẳn sàng nhập cuộc, cho nên nếu cứng đầu, ngoan cố không chịu cải hối để xãy ra cuộc chiến thì Trung Cộng dầu có liều mạng đến đâu cũng  phải chịu cảnh thãm bại, tan nát mà chưa chắc gì trong tương lai có thể phục hồi lại được.
Nếu còn chút lương tri và sáng suốt, hơn ai hết, Tập Cận Bình hẳn phải nhận thức rõ điều đó.
4.- Về phần Việt Nam, trong những ngày gần đây đã bắt đầu lên tiếng chống đối Trung Cộng và đối đầu quần thảo với Trung Cộng tại bãi Tư Chính thuộc quần đảo Trường sa của Việt Nam. Thật giả ra sao chưa biết vì việc làm của bọn Ma Đầu Việt cộng chưa ai dám tin, tung hỏa mù để lẩn tranh là nghề của bọn chúng, giống như những con mực dưới biển, khi gặp kẻ thù nguy hiễm, chúng tung mực ra làm đen nước một vùng rồi tháo chạy. Bởi vậy, chúng ta đừng vội mừng mà hãy chờ xem hành động của bạo quyền trong thời gian tới đối với Trung Cộng sẽ ra sao.
5.- Tác giã viết bài nầy không có lý do gì để tuyên dương hay có thái độ mà nhiều người gọi là  “Cuồng Trump” vì ông ấy chỉ làm việc cho quyền lợi của Mỹ.
Ông Trump yêu nước Mỹ của ông nên vì quyền lợi của nước Mỹ, ông chấp nhận dấn thân, hành động có phần ích kỷ, bất chấp mọi điều gì có thể gây phiền phức cho những nước khác. Khách quan mà nói, điều nầy khó có thể trách ông ta được.
Chúng ta là người Việt Nam thì mọi người chúng ta dù bất cứ ở đâu, dù mang quốc tịch gì thì cũng đều yêu quý đất nước của chúng ta, cho nên, dù ông Tổng thống Donald Trump hay bất cứ ông Tổng thống nào khác mà việc làm của họ có lợi cho công cuộc tranh đấu để giải phóng đất nước chúng ta thoát khỏi gông cùm của độc tài gian ác và bạo quyền Việt cộng thì vì quyền lợi của công cuộc đấu tranh chung, chúng ta không thể quay lưng mà phải hết lòng cổ võ vì:  “Phước bất trùng lai, Họa vô đơn chí”, với ý thức: “ Dịp May hiếm có hai lần “.
Cuộc so tài để tranh cử vào năm 2020 hiện đang diễn ra tại Mỹ cho thấy rằng ông Trump đang trên đà thắng lợi tuyệt đối, nhưng sự đời cũng cho thấy có lúc bất chợt “Ngựa về ngược” điều mà cả đảng Dân Chủ, Hạ Viện Hoa Kỳ, đám truyền thông thổ tả, bọn quậy phá và nhứt là “kẻ thù địch” mà lợi hại nhứt là Trung Cộng đang hết lòng mong đợi, tuy nhiên, xem chừng những mong đợi của họ sẽ chỉ lả ảo vọng và thãm trạng “Ngựa về ngược” chắc chắn sẽ không xãy ra.

Thanh Thủy (24/7/2019)