Thơ – Giáo Già

Cac Bai Khac

No sub-categories

Thơ – Giáo Già

……………………
Nâng ly cụng giữa trăng rằm
Để nghe sỏi đá hỏi rằng già chưa?
Mồi ngon rượu ấm cũng vừa
Nốc đi cho trọn hằng xưa phận mình!

Nhiên Hạ
07262018

 

Gởi Nhiên Hạ

Phận mình nặng kiếp lưu linh
Thèm ly rượu đỏ môi xinh nếm thiền

Năm dài tháng rộng triền miên
Đọc thơ Giáo Đá biệt truyền ngày thơ
Muối tiêu sợi tóc vu vơ
Rung cơn gió nhẹ ơ hờ già nua

Bảy mươi chín vẫn tranh đua
“Xuống đường chống cộng” nắng mưa mặc tình
Kim Cang niệm tiếng làm thinh
Bồ Đề Tâm phát hoa quỳnh vàng đêm

Giọt mưa trên lá êm đềm
Lời ru má vẫn nghe mềm tuổi xuân
Lon beer lạnh uống nửa chừng
Mời Nhiên nốc cạn thôi đừng uống thêm

Diệu cơ* chuông gọi lời mềm
Ta về cho trọn lời em kẻo phiền
Xe Camry chạy lối thiền
Êm theo tiếng thở nửa đêm như lời

Của người nếm đắng luân hồi
Thèm ly rượu đỏ… kêu trời… ai nghe?!

*”Diệu cơ” theo âm miền Nam nói lái là “vợ kêu”
Đang nhậu mà nghe điện thoại “vợ kêu” là phải hối hả ra về
mặc dầu theo quy định là ai bị “vợ kêu” trước là phải trả tiền bàn nhậu.

Giáo Già
08022018

 

Cánh Hạc Đường Xa

Áng thư nét mực còn vương
Câu thơ tưởng nhớ song đường khuất xa
Ngồi đây ngẫm chuyện nước nhà
Nghe tâm tư nặng những là niềm đau

Thế gian sao lắm cơ cầu
Biệt ly niềm nhớ nỗi sầu miên giăng
Nghiêng môi nốc cạn vầng trăng
Nghe mình say cả bóng hằng thênh thang…

Việc đời xác gánh tâm mang
Thể đi hồn phách còn vang vọng buồn
Quê hương lặng giữa chiều buông
Giọt sầu réo rắt như chuông mõ đều

Lưu vong đời đã rong rêu
Điểm sương tóc cũng bạc chiều tháng năm
Rượu nồng nốc cả hờn căm
Rượu thiền uống cạn bóng hằng phù du

Phận người cũng lắm âm u
Đầu ghềnh cuối nẻo viễn du dương trần
Cội nguồn như áng phù vân
Trôi về cố quận chợt gần thoảng xa

Nhục thân trong cõi ta bà
Lê như cánh hạc đường xa ngoái về
Cốc thiền uống tỉnh giấc mê
Hương trầm toả cả bốn bề sắc không…!

Nhiên Hạ
07082018

 

Đáp Từ Nhiên Hạ

Cám ơn Hạ họa Giáo Già
Vần thơ lục bát từ xa vọng về
Con tim nhói buốt tình quê
Bốn ba [43] năm hận ê chề hoài hương

Tân thanh quặn thắt đoạn trường
Nếp than rượu đế uống thường không say
Tôm khô củ kiệu đưa cay
Nếm tân khổ nếm từng ngày lưu vong

Thư Cho Con viết nát lòng
Lời trăn trối dặn từng dòng mực khô
Thuyền theo vận nước cơ đồ
Mương Khai chợ Thủ câu hò tồn sinh

Nhớ về dựng lại bình minh
Đường xưa lối cũ đậm tình thủy chung
Hoàng hôn khói sóng lạnh lòng
Nhớ Thôi Hiệu* đắng nỗi buồn lòng ta

Giáo Già
08092018

*Xin phụ đính bài Hoàng Hạc Lâu của Thôi Hiệu trích từ internet.

Hoàng Hạc Lâu là bài thơ nổi tiếng của Thôi Hiệu (崔顥), một nhà thơ thời nhà Đường.

Chữ Hán

黃鶴樓昔人已乘黃鶴去,

此地空餘黃鶴樓。

黃鶴一去不復返,

白雲千載空悠悠。

晴川歷歷漢陽樹,

芳草萋萋鸚鵡洲。

日暮鄉關何處是,

煙波江上使人愁。

 

Hán-Việt

Hoàng Hạc Lâu

Tích nhân[1] dĩ thừa hoàng hạc khứ,
Thử địa không dư Hoàng Hạc Lâu.
Hoàng hạc nhất khứ bất phục phản,
Bạch vân thiên tải không du du.
Tình xuyên lịch lịch Hán Dương thụ,
Phương thảo thê thê Anh Vũ[2] châu.
Nhật mộ hương quan hà xứ thị,
Yên ba giang thượng sử nhân sầu.

Dịch nghĩa

Lầu Hoàng Hạc

Người xưa đã cưỡi hạc vàng bay đi,
Nơi đây chỉ còn lại lầu Hoàng Hạc
Hạc vàng một khi bay đi đã không trở lại
Mây trắng ngàn năm vẫn phiêu diêu trên không
Mặt sông lúc trời tạnh, phản chiếu cây cối

Hán Dương rõ mồn một
Cỏ thơm trên bãi Anh Vũ mơn mởn xanh tươi
Trời về chiều tối, tự hỏi quê nhà nơi đâu?
Trên sông khói tỏa, sóng gợn, khiến buồn lòng người!

Bản dịch của Tản Đà

Lầu Hoàng Hạc

Hạc vàng ai cưỡi đi đâu?
Mà đây Hoàng Hạc riêng lầu còn trơ
Hạc vàng đi mất từ xưa
Nghìn năm mây trắng bây giờ còn bay
Hán Dương sông tạnh cây bày
Bãi xa Anh Vũ xanh dày cỏ non
Quê hương khuất bóng hoàng hôn
Trên sông khói sóng cho buồn lòng ai