Tháng Tư Ðen: Sàigòn Trước 30-4-1975
Xin trân trọng kính mời Quý vị và các Bạn xem đoạn phim sau đây để hồi tưởng lại những ngày tháng đẹp đẻ của chúng ta ở Thủ Đô Sàigòn trước ngày 30 tháng 4 năm 1975 mà mọi người dân của Việt Nam Cộng Hòa không ai có thể quên được.
https://www.facebook.com/NHAYDUDAVID/videos/1154741658289612/
Cuộc sống của dân chúng Miền Nam Việt Nam trước năm 1975 sung túc, phồn thịnh và văn minh hơn các nước láng giềng bên cạnh như Singapore, Thái Lan, Đài Loan, Đại Hàn, Phi Luật Tân, Hong Kong, Mã Lai Á…rất nhiều. Miền Nam Việt Nam trù phú và thịnh vượng vào bậc nhất ở vùng Đông Nam Á châu lúc bấy giờ nên Sàigòn mới có tên gọi là “Hòn Ngọc Viễn Đông”.
Một Công Chức làm việc cho Chính Phủ có đủ tiền để nuôi cả nhà gồm có 4 người cho tới 6 hay 8 người trong gia đình. Học hành thì con cái của người dân được học trường công không tốn tiền. Con cái của Quân nhân thì được chính phủ chu cấp để ăn học cho đến 18 tuổi. Nếu ai rủi có bệnh hoạn gì thì đi Nhà thương công còn được gọi là Nhà thương thí cũng không mất tiền và ở đâu cũng có. Nếu ai không muốn đi Nhà thương công mà đi Nhà thương của tư nhân thì tùy ý.
Ngoài ra dân chúng còn hưởng được một nền tự do dân chủ khi sống dưới chế độ Việt Nam Cộng Hòa cộng với một nền kinh tế ổn định và đời sống an sinh xã hội thì đầy đủ. Nói tóm lại là người dân Việt Nam Cộng Hoà cảm thấy hạnh phúc vì cuộc sống từ tinh thần đến vật chất của họ khá là đầy đủ.
Người chị của tôi lúc còn đi học ở trường Regina Pacis tại Sàigòn có người bạn học mà Ba của chị ấy là tài xế lái xe Taxi. Chị ấy thường tới nhà tôi chơi với chị của tôi và kể về việc Ba của chị ấy lái Taxi nuôi 3 chị em của chỉ ăn học. Trường Regina Pacis là trường tư Công giáo dạy học theo chương trình Pháp cho tới Tú Tài. Chạy xe Taxi mà đủ tiền cho con học trường Tây thì đủ chứng tỏ là đời sống của dân chúng ở miền Nam khá như thế nào rồi.
Gia đình tôi có tiệm buôn bán nhỏ nhưng Ba tôi cũng mua được chiếc xe hơi hiệu Simca của Pháp để chở cả nhà đi Cấp tắm biển vào mỗi chiều Thứ Bảy. Trong nhà tôi thì lúc nào cũng có người giúp việc làm việc trong nhà để Mẹ tôi rảnh tay lo việc buôn bán.
Kể từ năm 1974, học sinh miền Nam thi theo lối trắc nghiệm và được chấm điểm bằng máy điện toán IBM. Đầu năm 1975 Trường Tư Thục Hưng Đạo của Thầy Hiệu trưởng Nguyễn Văn Phú ở đường Cống Quỳnh đang chuẩn bị chương trình giảng dạy qua truyền hình giống như nước Nhật thì bị mất nước vào tay Cộng sản nên phải ngưng.
Khi xem đoạn phim này, nếu quý vị và các bạn để ý sẽ thấy thành phố Sàigòn trước ngày 30 tháng 4 năm 1975 rất nhộn nhịp vì có rất nhiều xe hơi chạy trên đường. Dân chúng ở Sàigòn lúc đó khá giả nên họ tiêu thụ xe hơi rất nhiều. Ngoài việc nhập cảng xe hơi từ ngoại quốc, Quốc Gia Việt Nam Cộng Hòa đã bắt đầu sản xuất được xe hơi kể từ đầu năm 1970. Điển hình là Công ty Xe hơi Sàigòn hàng năm đã sản xuất được hơn một ngàn chiếc xe hơi La Dalat. Nhưng đến cuối tháng 4 năm 1975 thì phải ngưng sản xuất vì bị cộng sản miền Bắc xâm chiếm miền Nam.
Xe La Dalat có 4 kiểu khác nhau với 60 phần trăm bộ phận quan trọng thì được nhập cảng từ nước Pháp và 40 phần trăm còn lại là phụ tùng được sản xuất trong nước. Đây là loại xe được dân chúng miền Nam ưa chuộng vì ít hao xăng và dễ thay thế các bộ phận bị hư. Trong lúc Quốc Gia Việt Nam Cộng Hòa đã sản xuất được chiếc xe hơi La Dalat thì ông tổ của hảng xe Hyundai bây giờ còn đang làm ruộng ở một vùng đất xa xôi hẻo lánh nào đó của Đại Hàn.
Bắt đầu từ năm 1973, Quốc Gia Việt Nam Cộng Hòa đã tìm ra được vài giếng dầu ở thềm lục địa ngoài khơi Vũng Tàu. Miền Nam Việt Nam chưa kịp khai thác vì chiến tranh vẫn còn đang tiếp diễn thì Cộng quân từ miền Bắc đã tràn vào xâm chiếm miền Nam. Kể từ khi chiếm được miền Nam từ Quốc Gia Việt Nam Cộng Hòa vào ngày 30 tháng 4 năm 1975 thì Cộng sản Việt Nam đã kéo nước Việt Nam thục lùi hơn 50 năm so với các nước láng giềng.
Cộng sản Việt Nam đã dùng vũ lực để cưỡng chiếm cho bằng được miền Nam Việt Nam nhưng không bao giờ và sẽ không bao giờ họ chiếm được lòng dân. Dân chúng đã yêu một chế độ biết nghĩ đến và lo cho dân như Việt Nam Cộng Hòa từ lâu rồi và họ sẽ luôn giữ thái độ tin yêu đó mãi mãi suốt cuộc đời của họ.
Người dân sống dưới chế độ Việt Nam Cộng Hòa rất hiền hòa, có học thức, có tình người, biết yêu thương đồng loại nhất là đồng bào với nhau. Từ trong gia đình cho tới ra ngoài xã hội đều có tôn ti trật tự. Người nhỏ tuổi kính trọng người lớn tuổi. Học trò luôn luôn kính trọng Thầy hay Cô giáo của mình. Người dân có tự do, dân chủ, dân quyền. Con người thì không xảo trá, gian manh, loc lừa mà chân thật, đùm bọc yêu thương lẫn nhau và không có tánh khoa trương. Xã hội thì yên bình không xáo trộn hay nhốn nháo mặc dầu đất nước đang ở trong thời kỳ chiến tranh.
Nước Việt Nam Cộng Hòa là một quốc gia có chính nghĩa, tự do, dân chủ, và bác ái. Gia đình nào cũng có một đời sống vật chất sung túc, khỏe mạnh, yên vui và hạnh phúc bên những người thân của mình. Đó là chế độ Việt Nam Cộng Hòa trước ngày 30 tháng 4 năm 1975 mà ai đã trải qua cũng mong ước cuộc sống của mình luôn được bình yên và tốt đẹp như vậy.
Nhiều người lần đầu tiên đặt chân đến Sàigòn đều không ngờ Sàigòn đẹp lộng lẫy và văn minh đến như vậy. Đến nỗi nhà văn Cộng sản Dương Thu Hương vừa đặt chân đến Sàigòn vào ngày 30 tháng 4 năm 1975, bà đã ngồi ở vỉa hè mà khóc và thốt lên rằng mình bị Cộng sản Việt Nam lừa và nền văn minh đã thua chế độ man rợ. Ý của nhà văn Dương Thu Hương muốn nói đến chế độ Cộng sản miền Bắc nghèo đói, lạc hậu và tàn ác mà lại thắng một chế độ tự do, văn minh và phồn thịnh như nước Việt Nam Cộng Hoà.
Sự thật lúc nào cũng vẫn là sự thật. Cộng sản Việt Nam không thể nào che dấu và lừa bịp dân chúng mãi được! Đảng Cộng sản Việt Nam vốn dĩ lúc nào cũng xảo trá, lưu manh và gian xảo chỉ lừa gạt được những người nhẹ dạ, cả tin mà thôi. Xin mọi người đừng bao giờ quên câu nói bất hủ của Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu: “Đừng nghe những gì Cộng sản nói, mà hãy nhìn những gì Cộng sản làm!”
Nhân đây chúng tôi xin tỏ lòng biết ơn đến những Chiến Sĩ thuộc mọi binh chủng của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa đã ngày đêm gian khổ chiến đấu ngoài mặt trận ở khắp bốn vùng chiến thuật để bảo vệ đất nước khỏi hiểm họa của Cộng sản. Những Chiến Sĩ ấy đã không ngại hy sinh tánh mạng của mình để mang lại sự an lành cho người dân. Nhờ có các anh mà người dân chúng tôi mới có thể có được những ngày tháng an bình và hạnh phúc bên người thân yêu của mình.
Chúng tôi luôn nhớ đến các anh Chiến Sĩ của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa đã hết lòng bảo về miền Nam Việt Nam thân yêu của chúng tôi trong suốt hơn 20 năm. Chúng tôi cũng cảm ơn Chính Phủ Việt Nam Cộng Hoà đã mang lại cho người dân chúng tôi một cuộc sống tốt đẹp từ đời sống tinh thần cho đến vật chất cũng như chăm sóc đến sức khỏe của mọi người cho đến ngày 30 tháng 4 năm 1975.
Sàigòn yêu ơi! Tôi rất nhớ những nơi chốn mình đã từng đặt chân đến vì tôi có quá nhiều kỷ niệm ở nơi này. Được sinh ra và lớn lên ở Sàigòn cho nên Sàigòn lúc nào cũng ở trong trái tim tôi. Dẫu cho có đi tới bất cứ nơi nào trên trái đất đi chăng nữa tôi cũng không bao giờ quên được Sàigòn. Ôi! Sàigòn số kiếp ngậm ngùi. Thế là hết! Vì yêu chế độ Việt Nam Cộng Hoà nên ước gì tôi có thể quay ngược lại thời gian để tôi được sống cùng với những ngày tháng cũ tại Sàigòn. Việt Nam tôi đâu? Ôi Sàigòn ơi! Ta rất nhớ mi mà không cầm được nước mắt…
Vì thế khi Cộng quân miền Bắc xâm chiếm được miền Nam vào ngày 30 tháng 4 năm 1975 thì hàng triệu người dân miền Nam đã phải vượt biên để đi tìm tự do trong cái chết. Trong số đó có lẫn cả triệu người đã di cư từ miền Bắc vào miền Nam năm 1954 mà bây giờ họ phải trốn chạy một lần nữa vì họ đã hiểu rõ bản chất bất nhân và tàn ác của Cộng sản. Những kẻ lúc trước ăn cơm Quốc Gia mà thờ ma Cộng sản cho đến bây giờ mới sáng mắt và tỉnh ngộ thì đã muộn rồi.
Những Chiến Sỹ Việt Nam Cộng Hòa oai hùng và bất khuất lúc nào cũng đặt Tổ Quốc Việt Nam là trên hết. Còn đảng cộng sản thì họ đã giết chết biết bao sinh mạng vô tội chỉ vì để phục vụ cho cái chủ thuyết ngoại lai của họ. Cho tới giờ phút này, ai mà còn tin vào cái đảng cướp cộng sản thì người ấy chưa hiểu cộng sản chỉ là một thứ xảo trá và gian manh chuyên đi lừa gạt người dân của mình. Đảng cộng sản luôn luôn xem tính mạng người dân chả ra gì vì họ chỉ xem người dân chỉ là một thứ công cụ để cho đảng của họ xử dụng mà thôi. Những ai mà cho tới giờ phút này còn ngây ngô tôn thờ chủ nghĩa cộng sản thì người đó rất là ngu đần và không còn có lương tri của một con người.
Sau khi chiếm được miền Nam thì tên Đỗ Mười của cái đảng cướp cộng sản Bắc Việt đã tuyên bố như sau khi nói đến các anh Chiến Sỹ của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa: “Vợ của chúng thì ta lấy, nhà của chúng thì ta chiếm, con cái của chúng thì ta sai khiến còn bọn chúng thì ta hành hạ cho đến chết ở trong tù” thì có còn gì để nói nữa với cái đảng cộng sản khát máu và tàn ác này nữa hay không? Đó là một sự trả thù hết sức đốn mạt và tán tận lương tâm nhất của con người chả bằng loài cầm thú vì nó không bao giờ ăn thịt đồng loại. Mối hận này ngàn đời người dân Việt Nam Cộng Hòa chúng tôi sẽ không bao giờ quên! Rồi có một ngày bọn cộng sản phải trả một giá thật đắt cho những việc làm của họ.
Đảng cộng sản đúng là một lũ quỷ dữ độc ác và khát máu. Chúng nó chỉ là một loại cầm thú biết nói tiếng người. Nếu không tàn ác thì không phải là cộng sản. Cộng sản thắng Việt Nam Cộng Hòa là do cộng sản sẵn sàng cầm súng bắn giết dân chúng lúc nào chúng cảm thấy cần. Ngược lại thì người lính Việt Nam Cộng Hòa lúc nào cũng bảo vệ tánh mạng và tài sản của dân nên đôi lúc phải hứng chịu nhiều tổn thất trên chiến trường vì bị vướng víu bởi người dân. Vì vậy khi chiến sự đang diễn ra thì người dân luôn luôn chạy về phía Việt Nam Cộng Hòa để được các anh Chiến Sỹ Cộng Hòa bảo vệ và tránh khỏi sự tàn sát của quân cộng sản.
Đảng cộng sản Bắc Việt đã tàn sát một cách dã man hàng ngàn người dân vô tội tại thành phố Huế vào Tết Mậu Thân 1968, và pháo kích bừa bãi vào dân chúng tại Thủ Đô Sàigòn vào năm 1972. Cộng quân đã pháo kích vào trường tiểu học ở thị xã Cai Lậy thuộc tỉnh Định Tường giết hại hàng trăm học sinh vô tội để khủng bố người dân vào ngày 11 tháng 3 năm 1974 sau khi cộng quân bị thiệt hại nặng nề ở chiến trường. Cộng sản Bắc Việt đã pháo kích bừa bãi nhắm vào thường dân vô tội trên Đại Lộ Kinh Hoàng ở thành phố Quảng Trị vào năm 1972 và trên Liên tỉnh lộ 7B từ Pleiku tới Tuy Hòa vào năm 1975. Cộng quân còn giết hại hàng trăm người dân vô tội tại một ấp trong tỉnh Long Khánh sau khi họ chiếm được miền Nam Việt Nam vào cuối tháng 4 năm 1975.
Vì thế khi cộng quân miền Bắc xâm chiếm được miền Nam vào ngày 30 tháng 4 năm 1975 thì hàng triệu người dân miền Nam đã phải vượt biên để đi tìm TỰ DO trong cái chết. Trong số đó có lẫn cả triệu người đã di cư từ miền Bắc vào miền Nam năm 1954 mà bây giờ họ phải trốn chạy một lần nữa vì họ đã hiểu rõ bản chất bất nhân và tàn ác của Cộng sản. Đảng cộng sản là một lũ khát máu, gian manh, xảo quyệt và tàn ác nhất của loài người. Vì vậy mà những công dân của Quốc Gia Việt Nam Cộng Hòa không thể sống chung với bầy quỷ đỏ. Do vậy mà dân chúng miền Nam đã phải bất chấp mọi nguy hiểm để vượt thoát khỏi nanh vuốt của cộng sản ngõ hầu đến được một đất nước tự do và dân chủ. Những kẻ lúc trước ăn cơm Quốc Gia mà thờ ma Cộng sản cho đến bây giờ mới sáng mắt và tỉnh ngộ thì đã muộn rồi.
Chúng tôi luôn luôn nhớ đến và ghi ơn các anh Chiến Sĩ của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa đã hết lòng bảo vệ miền Nam Việt Nam trong suốt hơn 20 năm. Chúng tôi cũng cảm ơn Chính Phủ Việt Nam Cộng Hoà đã mang lại cho người dân chúng tôi một cuộc sống tốt đẹp từ đời sống tinh thần cho đến vật chất cũng như chăm sóc đến sức khỏe của mọi người cho đến ngày 30 tháng 4 năm 1975.
Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu là người thấu hiểu rất rõ bản chất gian manh, xảo trá và tàn ác của đảng cộng sản Việt Nam hơn ai hết nên Ngài đã là người chống cộng triệt để qua câu nói bất hủ của mình: “Đừng nghe những gì Cộng sản nói, mà hãy nhìn những gì Cộng sản làm!” lúc nào cũng đúng cho đến khi nào không còn sự hiện diện của Cộng sản trên quả địa cầu này nữa.
Ngài Đức Đạt Lai Lạt Ma cũng từng nói về cộng sản như sau: “Cộng sản là loài cỏ dại mọc trên hoang tàn của chiến tranh, là loài trùng độc sinh sôi nảy nở trên rác rưởi của loài người. Cộng sản sinh ra từ nghèo đói và ngu dốt, lớn lên bằng dối trá và bạo lực, chết đi trong sự khinh bỉ và nguyền rủa của toàn thể nhân loại.”
Cộng sản là gì? Cộng sản là một lũ súc vật biết nói tiếng người nhưng rất ngu dốt, tham tàn và độc ác nhất thế gian. Ngày nào còn đảng cộng sản là người dân Việt Nam còn khổ muôn đời!
Người dân Việt Nam phải đạp đổ cái chế độ cộng sản khát máu, đã gieo rắc bao đau thương, uất hận cho dân tộc vì họ đã ác độc khi đàn áp và giết hại bao nhiêu dân lành vô tội khiến cho đất nước Việt Nam ngày càng lụn bại, nghèo đói và lạc hậu phải làm nô lệ cho bọn Trung cộng và làm cu li cho các nước khác. Thật là nhục nhã và hèn hạ cho cái đảng cộng sản Việt Nam vì họ chỉ biết lợi dụng, đàn áp và giết hại người dân của mình nhưng lại cúi đầu làm nô lệ cho kẻ thù truyền kiếp của dân tộc Việt Nam là Trung cộng.
Thật là đau lòng và uất hận vì bọn cộng sản Bắc Việt khát máu đã xâm chiếm miền Nam thân yêu của chúng ta. Bọn cộng sản chúng chỉ là một bọn súc sinh, một loại quỷ dử đội lốt người chuyên đi tàn sát và hút máu đồng loại. Ôi Việt Nam Cộng Hòa của tôi biết bao giờ mới trở lại?
Mặc dù chỉ tồn tại có 20 năm nhưng người dân đã sống dưới chế độ Việt Nam Cộng Hòa vẫn muôn đời nhớ tới thời gian có ý nghĩa và đáng sống nhất mà họ đã có trước ngày 30 tháng 4 năm 1975.
Một trong những di sản mà Việt Nam Cộng Hòa đã để lại cho hậu thế là một kho tàng âm nhạc vô giá. Kho tàng đó gồm những tuyệt phẩm mà những thế hệ sau này không ai có thể sáng tác hay hơn thế nữa. Những Nhạc Sỹ tài hoa của Việt Nam Cộng Hòa đã để lại cho chúng ta những tác phẩm âm nhạc bất hủ. Những sáng tác đó sẽ trường tồn mãi mãi với thời gian năm tháng.
Xin tất cả mọi người hãy lắng nghe một tuyệt phẩm mới của nữ Nhạc Sỹ tài hoa của chúng ta là Nguyệt Ánh. Trong nhạc phẩm đặc biệt viết về Sàigòn này, Chị đã tâm sự và thổn thức về Thủ Đô Sàigòn sau cái ngày oan nghiệt 30 tháng 4 năm 1975 mà ngậm ngùi cho số phận nước Việt Nam Cộng Hòa của chúng ta.
Bài hát: Sàigòn Niềm Nhớ Không Nguôi
Sáng tác và trình bày bởi: Ca Nhạc Sỹ Nguyệt Ánh
Một tờ thư nát trao tay viết tên Sài Gòn
Vài dòng nhắn rằng
Người Sài Gòn vẫn cô đơn
Dù thành phố cũ đã thay đổi tên
Mà người năm cũ vẫn không hề quên
Vẫn mong bình minh xé toang màn đêm…
Sài Gòn vẫn sống hiên ngang giữa lòng ngục tù
Sài Gòn kiên cường ở vùng kinh tế hoang vu
Sài Gòn thao thức mãi trong đêm đêm
Sài Gòn ray rứt mãi bao con tim
Trái tim Việt Nam chất chứa hận thù…
Tháng tư về
Người Sài Gòn mất thủ đô
Tháng tư về chẳng còn Công Lý Tự Do
Thành phố đã thay tên
Lạc lối chốn thân quen
Người chiến sĩ không tên khóc trong lòng phố
Lần bước đến công viên
Chợt hạnh phúc vô biên
Từng ghế đá công viên khắc tên Sài Gòn…
Sài Gòn vẫn sống sau bao đắng cay dập vùi
Sài Gòn muôn đời là niềm thương nhớ khôn nguôi
Sài Gòn hai tiếng ấm đôi bờ môi
Sài Gòn câu hát đã ru vành nôi
Khúc ca tự do gió đưa ngàn nơi
Sài Gòn vẫn sống thênh thang trong lòng mẹ già
Sài Gòn vẫn còn nồng nàn trên mắt môi cha
Sài Gòn vẫn sống trong tim người đi
Thời gian không xóa vết thương biệt ly
Đuốc thiêng tự do thắp sáng đường về…
Xin mời quý vị xem tiếp những đoạn phim và hình ảnh đã đăng trong những kỳ trước nói về chương trình cải cách ruộng đất “Người Cày Có Ruộng” của Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu và Bệnh Viện Vì Dân do Phu Nhân Tổng Thống Nguyễn Thị Mai Anh khởi xướng và thành lập.