Phơi bày bộ mặt thật của “Kiến nghị cải cách chính trị” – Việt Nam: Kêu gọi mới về đổi tên Đảng và cải tổ chính trị
Đọc bài này để hiểu phản ứng bôi bác của bè lũ cầm đầu đảng csvn đối với kiến nghị cải tổ, đổi mới chế độ của ông Nguyễn Trung ra sao. Cần khẳng định, phải kiên trì đấu tranh để triệt tiêu đảng cs chớ không thể nuôi ảo vọng cs sửa đổi. BBT
_______________________________________________________________________________
(Tổ Quốc) -Trước mỗi sự kiện chính trị, lịch sử lớn của dân tộc, đất nước, các thế lực thù địch, những kẻ cơ hội chính tri, những kẻ tự xưng là “người bất đồng chính kiến”, những người “đấu tranh dân chủ, nhân quyền”, “chống độc tài đảng trị”… lại tìm cách phát tán các quan điểm chính trị xấu, độc, xuyên tạc, bôi nhọ vai trò lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam nhằm chuyển hóa chế độ sang con đường “dân chủ”, “nhân quyền” ngoại nhập.
Thứ Năm, ngày 05/10/2017 – 11:07
Trước ngày khai mạc Hội nghị Trung ương 6 (khóa XII), nhiều sự kiện chính trị-xã hội “nóng”, nhất là trên lĩnh vực chống tham nhũng đã tạo hiệu ứng dư luận tích cực, như: vụ Trịnh Xân Thanh ra đầu thú; vụ đại án OceanBank với bản án Nguyễn Xuân Sơn bị tử hình, Hà Văn Thắm chịu án chung thân (HĐXX còn kiến nghị điều tra tiếp cựu Tổng Giám đốc OceanBank vì cho rằng ông Nguyễn Xuân Sơn bất hợp tác khi trả lời về những người đã nhận “chăm sóc” từ khoản tiền 246 tỷ đồng); vụ cựu lãnh đạo Ngân hàng Sacombank Trầm Bê cùng hàng loạt người bị bắt do gây thất thoát 6.000 tỷ đồng…
Cùng với đó, Ủy ban Kiểm tra Trung ương công bố kết luận kiểm tra và đề nghị Trung ương xem xét kỷ luật ông Nguyễn Xuân Anh, Ủy viên Trung ương Đảng, Bí thư Thành ủy Đà Nẵng nhiệm kỳ 2015-2020 cũng như quyết định thi hành kỷ luật một số cán bộ, cựu lãnh đạo có vi phạm nghiêm trọng khác.
Trước quyết tâm chính trị của Đảng và Nhà nước ta trong công cuộc chống tham nhũng, trong khi cán bộ, đảng viên và nhân dân vui mừng, phấn khởi thì một số kẻ xấu cho đây là cơ hội để phủ nhận vai trò lãnh đạo của Đảng và sự nghiệp cách mạng của dân tộc ta.
Các đối tượng viết bài tán phát trên mạng, luận điệu nham hiểm: “Thực chất cuộc đấu tranh chống tham nhũng chỉ là “thanh trừng phe phái” trong Đảng”… Mới đây, có người vốn là cán bộ đã từng giữ một số cương vị trọng trách, viết bài phát tán trên mạng, gửi cho nhiều hãng thông tấn báo chí phương Tây bản “Kiến nghị cải cách chính trị” với nhiều nội dung sai trái.
Bản “Kiến nghị” ngỏ (!) với Tổng bí thư được BBC rút tít: “đây là bản “kiến nghị tâm huyết”, kêu gọi lãnh đạo Đảng ra quyết định “khép lại quá khứ”, “huy động toàn đảng” và “dựa vào trí tuệ nhân dân cả nước” tiến hành “một cuộc cải cách chính trị không thể trì hoãn”. Vậy nội dung của những “ kiến nghị” đó ra sao, bản chất tư tưởng chính trị của những kiến nghị đó là gì?
(1) “Giai đoạn một”, bản “kiến nghị” nêu Đảng “tự thay đổi”, “cải cách” “về đường lối, tổ chức và phương thức hoạt động”, trong đó “đảng chuyển sang hoạt động theo phương thức “đảng cầm quyền” trong thể chế chính trị “pháp quyền dân chủ” (nói cách khác là họ muốn xóa bỏ Điều 4, Hiến pháp 2013 về vai trò lãnh đạo duy nhất của Đảng Cộng sản Việt Nam), lấy xã hội dân sự làm “địa bàn hoạt động chủ yếu”… duy trì cải cách nhưng lưu ý không để tạo ra “khoảng trống quyền lực”.
Những ai quan tâm đến những “kiến nghị” trước Đại hội XII của những cá nhân, tổ chức mạng gồm “người bất đồng chính kiến”, trong đó người bị kỷ luật khai trừ hoặc tự bỏ Đảng thì nội dung kiến nghị nói trên hoàn toàn không có gì mới, vẫn là xóa bỏ vai trò lãnh đạo cầm quyền duy nhất của Đảng ta. Sự khác biệt chỉ là câu chữ mềm dẻo kiểu lấy lại tên cũ là Đảng Lao độngViệt Nam – Đảng “tự thay đổi”, không tạo ra “khoảng trống quyền lực” (!). Có thể nói đây thực chất chỉ là thủ đoạn chính trị, hòng lừa mị người dân.
(2) “Giai đoạn hai”, ông ta viết: “thực hiện tiếp cải cách… với những thay đổi cần thiết về tổ chức, nhân sự” và đặc biệt là “ban hành dự thảo Hiến pháp mới”, trong đó có “ban hành dự thảo và thông qua luật về các đảng phái chính trị” nhằm làm “cơ sở pháp lý” cho hoạt động của “mọi đảng phái chính trị và đoàn thể xã hội”.
Mới xem qua nội dung của “giai đoạn 2”, người ta có cảm nhận rằng chẳng có gì quan trọng, song đây lại là một mưu đồ chính trị đối lập triệt để và khá căn cơ. Đó là “kiến nghị” thay đổi Hiến pháp, về bản chất là một cuộc đảo chính “mềm”.
Một khi Hiến pháp hiện hành đã bị xóa bỏ thì không chỉ vai trò lãnh đạo, cầm quyền của Đảng bị xóa bỏ, mà mọi thành tựu, các giá trị Việt Nam hình thành trong lịch sử cách mạng của dân tộc ta trong thế kỷ XX, bao gồm chế độ xã hội, Nhà nước, cơ chế, chính sách và nhân sự trong hệ thống chính trị hiện nay cũng không còn. Điều này tất yếu sẽ dẫn đến những những đảo lộn chính trị – xã hội khôn lường về tất cả các mặt, từ chính trị, kinh tế đến văn hóa xã hội.
(3) “Giai đoạn cuối cùng”, theo tác giả bản “Kiến nghị” bao gồm các hoạt động như thông qua Hiến pháp mới, thực hiện tiếp “mọi bước đi của cải cách”, hoàn thiện “những luật pháp và thể chế kinh tế”. Theo tác giả bản “Kiến nghi”, “thước đo nội dung và tiến triển của cải cách ở giai đoạn này là “thành tựu phát triển kinh tế”và “sự ra đời của thể chế chính trị” (!).
Có thể nói, nội dung của “giai đoạn ba” chẳng có gì đáng phân tích, ngoài sự thiếu tự tin của tác giả khi ông ta đưa ra nội dung về “thước đo” cải cách. Tất nhiên có kẻ cùng hội cùng thuyền đã khen rằng: tác giả là một người trung thực và “tâm huyết” với dân tộc (về “thước đo” của mà họ đã đưa ra)!
Trong phần cuối bản “Kiến nghị”, họ còn giở trò nhấn mạnh nhiều điểm, như: chuyển đổi Đảng Cộng sản Việt Nam “thành đảng của dân tộc”; “chuẩn bị sớm” một chiến lược cải cách để thông qua tại một đại hội đảng bất thường; tổ chức nhóm giúp việc tạm thời để chuẩn bị nội dung “cải cách” và dự liệu cuộc “cải cách” này sẽ diễn ra “trong hòa bình theo tinh thần khép lại quá khứ và không hồi tố”! Có thể nói, trong phần trên, người viết cố thuyết phục cán bộ, đảng viên con đường “cải cách”. Tuy nhiên, thực chất, bản “Kiến nghị” đã đưa ra những quan điểm, nội dung hết sức sai trái, bịp bợm.
Theo tác giả bản “kiến nghị” này thì từ đây (sau khi cải cách như họ đưa ra), Đảng ta mới trở thành đảng của dân tộc. Thật nực cười! Vậy từ trước tới nay, Đảng ta vì ai hay chỉ vì bản thân Đảng? Thành công trong công cuộc giải phóng dân tộc, thống nhất đất nước, xây dựng Tổ quốc ngày càng phát triển và có uy tín ngày càng cao trong quan hệ quốc tế đã trả lời câu hỏi đó. Hơn nữa, ông ta viết: “cuộc cải cách sẽ không có “hồi tố”- một từ người ta chỉ dùng trong tố tụng, cho thấy nhận thức rất ấu trĩ, thấp kém. Chỉ cần mấy dòng trên đây đã cho chúng ta thấy: Trí tuệ thấp kém, thủ đoạn chính trị và nhân cách đê tiện của người viết “kiến nghị”.
Không phủ nhận rằng xã hội ta đang đứng trước những vấn đề nảy sinh, như: tình trạng suy thoái về tư tưởng, chính trị, đạo đức lối sống của một bộ phận cán bộ, công chức trong hệ thống chính trị các cấp là nghiêm trọng, như Nghị quyết TW 4 (khóa XII) đã chỉ ra. Song con đường để vượt qua những thách thức đó chỉ có thể dựa trên khối đại đoàn kết toàn Đảng, toàn dân và niềm tin sắt đá vào con đường XHCN mà Cương lĩnh (Đại hội XI) đã xác định: Đó là xây dựng và phát triển chế độ “Dân chủ XHCN”, “Nhà nước pháp quyền XHCN của nhân dân, do nhân dân, vì nhân dân. Tất cả quyền lực Nhà nước thuộc về nhân dân mà nền tảng là liên minh giữa giai cấp công nhân với giai cấp nông dân và đội ngũ trí thức, do Đảng Cộng sản Việt Nam lãnh đạo”.
Vọng Đức
Theo Công an nhân dân
————
————
Việt Nam: Kêu gọi mới về đổi tên Đảng và cải tổ chính trị
Quốc PhươngBBC Tiếng Việt
-
1 tháng 10 2017
Một cựu Đại sứ Việt Nam tại Thái Lan, Đức và nguyên cộng tác viên Ban nghiên cứu của Thủ tướng Chính phủ Việt Nam vừa công bố một ‘kiến nghị tâm huyết’ trong đó kêu gọi đích danh Tổng bí thư Đảng CSVN ông Nguyễn Phú Trọng ra quyết định ‘khép lại quá khứ’, ‘huy động toàn đảng’ và ‘dựa vào trí tuệ nhân dân cả nước’ tiến hành ‘một cuộc cải cách chính trị không thể trì hoãn’.
Kiến nghị do ông Nguyễn Trung, nguyên tổng thư ký Hội đồng Kinh tế đối ngoại của Chính phủ, cựu trợ lý của Thủ tướng Việt Nam Võ Văn Kiệt, đề ngày 24/9 và công bố trên truyền thông hôm 27/9/2017 đề nghị đảng đang cầm quyền duy nhất ở Việt Nam hiện nay ‘lấy lại tên cũ’ là đảng Lao động và tuyên bố ‘trước quốc dân, đồng bào và quốc tế’ quyết định đổi mới thành một ‘đảng yêu nước của dân độc và dân chủ’.
Người từng là thành viên Tổ nghiên cứu kinh tế đối ngoại của Thủ tướng Phan Văn Khải, cộng tác viên Ban Nghiên cứu của Thủ tướng chính phủ Việt Nam, bên cạnh nhiều nội dung quan trọng trong văn bản gồm 42 trang với ba phần và bốn phụ lục, cũng đề nghị Đảng và nhà nước cộng sản Việt Nam ngay sau khi có các tuyên bố cải tổ ‘trả lại tự do’ cho tất cả tù chính trị ‘bị tù vì bất đồng chính kiến với chế độ chính trị’.
Đồng thời kiến nghị đề nghị Đảng tiến hành cuộc vận động lớn trong cả nước nhằm thực hiện ‘hòa giải và đoàn kết dân tộc’, tạo ra ‘đồng thuận’ toàn dân tộc nhằm tiến hành ‘thắng lợi cuộc cải cách đổi đời đất nước’.
Theo bản kiến nghị có tựa đề “Cùng nhau mở con đường cải cách, đưa đất nước vào thời kỳ phát triển mới. Một kiến nghị tâm huyết’, cuộc cải tổ đảng và cải cách chính trị có ba giai đoạn. Giai đoạn một là đảng tự thay đổi, ‘cải cách trước về đường lối, tổ chức và phương thức hoạt động’, mà trong đó đảng chuyển sang hoạt động theo phương thức ‘đảng cầm quyền’ trong thể chế chính trị ‘pháp quyền dân chủ’ (coi như không còn ‘điều 4’ trên thực tế), lấy xã hội dân sự làm ‘địa bàn hoạt động chủ yếu’ v.v… duy trì cải cách nhưng lưu ý không để tạo ra ‘khoảng trống quyền lực’.
Giai đoạn hai theo kiến nghị là lúc ‘thực hiện tiếp’ những bước cải cách cụ thể ‘đã đề ra trên cơ sở ‘giữ bộ khung cũ’ của toàn hệ thống hành chính sự nghiệp với ‘những thay đổi cần thiết’ về tổ chức, cơ chế hoạt động, nhân sự’ v.v… và đặc biệt là ‘ban hành dự thảo Hiến pháp mới’ huy động ‘toàn dân tham gia xây dựng’, ban hành dự thảo và thông qua luật về ‘các đảng phải chính trị và các tổ chức đoàn thể xã hội’ nhằm xây dựng thành ‘bộ luật chính’ về sau làm ‘cơ sở pháp lý’ cho hoạt động của ‘mọi đảng phái chính trị và đoàn thể xã hội’.
Giai đoạn cuối cùng, theo tác giả kiến nghị Nguyễn Trung là ‘thông qua Hiến pháp mới’, đồng thời thực hiện tiếp ‘mọi bước đi của cải cách’ xây dựng hay hoàn thiện ‘những luật pháp và thể chế kinh tế’ theo Hiến pháp và hệ thông pháp luật mới, trong đó nhấn mạnh ‘thước đo nội dung và tiến triển’ của cải cách ở giai đoạn này là ‘thành tựu phát triển kinh tế’ và ‘sự ra đời của thể chế chính trị’.
Tham khảo mô hình và đội ngũ chuẩn bị
Theo ông Nguyễn Trung, để tiến hành cuộc cải tổ, cải cách chính trị quan trọng này, Đảng Cộng sản Việt Nam nên tham khảo một số mô hình, tác giả viết:
“Nên tham khảo mô hình thế chế chính trị hay nhà nước và bộ máy hành chính sự nghiệp của Singapore, Nhật và Hàn Quốc để vận dụng vào nước ta theo tinh thần của Tuyên ngôn Độc lập 02-09-1945, Hiến pháp 1946 và cách tổ chức quốc hội 1946, được bổ sung những nét cập nhật phù hợp với đòi hỏi của đất nước và bối cảnh quốc tế hiện tại. Nét đặc trưng chung của 3 mô hình này (Singapore, Nhật, Hàn Quốc) là tính tập trung để tạo ra khả năng quyết đoán cao, đồng thời bảo đảm được dân chủ, tính công khai minh bạch và trách nhiệm giải trình.
“Trên cơ sở những bước tiến mới nói trên, tiến hành xây dựng một thể chế chính trị hay nhà nước đa nguyên, hình thành một số đảng chính trị mới theo Hiến pháp mới và Luật về đảng phái chính trị và các tổ chức xã hội dân sự như đã được thông qua ở giai đoạn II.
“Nên xây dựng các lý lẽ thuyết phục, và được bảo đảm bằng bộ luật về các đảng phái chính trị và đoàn thể nói trên được thiết kế phù hợp, để hình thành thêm các đảng chính trị mới có thể tham chính thông qua Luật bầu cử dân chủ tự do và theo quy định của Hiến pháp.”
Kiến nghị cho rằng cần ‘chuẩn bị sớm’ một chiến lược cải cách để được ‘thông qua sớm nhất có thể’ tại một đại hội đảng ‘toàn quốc bất thường’ để sau đó ‘triển khai thực hiện’, tác giả viết:
“Nhưng ngay sau khi Bộ Chính trị đã đi tới được quyết định phải tiến hành cải cách, Bộ Chính trị nên có ngay một tuyên bố trình bày rõ quyết định chiến lược này, kêu gọi cả nước và toàn đảng đoàn kết và phát huy tinh thần yêu nước đem hết tâm huyết tham gia sự nghiệp cách bằng mọi hành động và việc làm thiết thực, dấy lên trong cả nước một hào khí mới, làm cho nhân dân và từng đảng viên ngay từ ngày đầu tiên cảm nhận được sự nghiệp cải cách này là trách nhiệm của chính mình, chủ động làm mọi việc có thể góp phần tham gia của mình.”
Về hạt nhân nhóm được gọi là ‘adhoc’ có nhiệm vụ giúp đảng cộng sản ‘xây dựng nội dung chiến lược’ cải tổ, cải cách, người từng có trên 40 năm hoạt động trong ngành ngoại giao và có 52 năm tuổi đảng, cho hay và đề nghị:
“Trong quá trình chuẩn bị Đại hội XII tôi đã kiến nghị thành lập nhóm ad hoc gồm các đồng chí Bùi Quang Vinh [cựu Bộ trưởng Kế hoạch & Đầu tư, nguyên Ủy viên BCHTƯ Đảng], Vũ Đức Đam [Ủy viên BCHTƯ Đảng Phó Thủ tướng Chính phủ] và Phạm Bình Minh [Ủy viên Bộ Chính trị, Phó Thủ tướng, Bộ trưởng Ngoại giao] giúp đảng xây dựng nội dung Đại hội theo hướng xúc tiến cải cách nói trên. Nay tôi xin đề nghị một lần nữa: Bộ Chính trị nên quyết định lập sớm một nhóm như thế giúp đảng bắt tay ngay vào việc chuẩn bị và xây dựng chiến lược cải cách.”
Lãnh đạo đổi mới và cải tổ đa đảng
Trong một văn bản được trình bày công phu ‘không kém gì’ một báo cáo chính trị, bản kiến nghị gồm 42 trang của tác giả Nguyễn Trung đề cập rất nhiều vấn đề, ý tưởng, được xắp sếp khá dày đặc, có luồng lạch, lôgíc, mang tính hệ thống, đặc biệt trong đó, ông dành một thời lượng nhất định đề cập hai nội dung giúp trả lời câu hỏi ai sẽ là hạt nhân, lãnh đạo cuộc đổi mới được gọi là ‘cuộc đổi đời của đất nước’ và nên cải tổ chính trị, đặc biệt là tái cấu trúc nền chính trị đảng phái mà hiện nay là ‘độc đảng, toàn trị’ cụ thể như thế nào.
Nhưng trước hết, về ‘cái đích phải tới’ của cải tổ, cải cách, bản kiến nghị có đoạn viết: “Nhiệm vụ có ý nghĩa lịch sử vô cùng trọng đại này của đất nước hôm nay đặt lên vai ĐCSVN và đội ngũ lãnh đạo không phải là đập vỡ “bình” hay sửa “bình”. Cả hai việc này đều không thể, không cần thiết, và đều không phải là giải pháp, thậm chí có thể nguy hiểm cho đất nước.
“Nhiệm vụ lịch sử không được phép tránh né của đảng hôm nay là phải cất cái “bình” hiện nay vào nơi trang trọng nhất có thể trong bảo tàng – phần lịch sử Việt Nam cận đại, để đánh dấu sự kết thúc con đường đất nước đã đi từ năm 1930 đến hôm nay, để từ đây thông qua cải cách thể chế chính trị mở ra một thời kỳ phát triển mới của nước Việt Nam độc lập thống nhất trong thế giới đã sang trang.”
Theo kiến nghị, cuộc ‘cải cách đổi đời đất nước’ mang tầm vóc và nội dung quan trọng, ‘bao quát toàn bộ đời sống mọi mặt của đất nước’, làm nhiệm vụ ‘thay đổi triệt để toàn bộ’ hệ thống chính trị – nhà nước của quốc gia hiện có.
Về vai trò của chủ thể hay hạt nhân lãnh đạo cuộc cải tổ, cải cách quan trọng ấy, trong khi và mặc dù viết rằng ‘cải cách phải là sự nghiệp của toàn dân’ với một nhấn mạnh ‘trước hết là thay đổi chính từng người dân từ đây thành người chủ của đất nước’, tác giả bản kiến nghị nêu rõ quan điểm của mình:
“So sánh tương quan các lực lượng chính trị – kinh tế – xã hội ở nước ta trong tình thế cấp bách hiện nay, một lực lượng chính trị đủ mạnh và có sẵn như thế chỉ có thể là ĐCSVN đã chuyển đổi thành đảng của dân tộc. Đây cũng là điều lý tưởng nhất có thể lúc này để tiến hành cải cách trong hòa bình theo tinh thần khép lại quá khứ và không hồi tố, vì thời gian và nguy cơ không chờ đợi!”
Về tái cấu trúc, cải tổ hệ thống chính trị trong đó có hệ thống đảng phái từ độc đảng cầm quyền sang ‘đa đảng tham chính’, Nguyễn Trung nhấn mạnh và lưu ý: “Ở nước ta, hợp lý nhất có lẽ chỉ nên hình thành thêm hai đảng tham chính mới như đã từng có trong thời đầu của nước VNDCCH – đó là đảng Dân Chủ và Đảng Xã hội – song phải là hai đảng có thực quyền và bình đẳng trước pháp luật như mọi đảng khác theo Luật. Nếu có nhiều đảng nữa sẽ rối và không cần thiết.
“Hiến pháp và các bộ Luật liên quan cần được thiết kế sao cho bảo đảm nghiêm túc yêu cầu: thực hiện đa nguyên, nhưng bảo đảm không quá ba đảng tham chính trong tranh cử và bầu cử; thủ lĩnh của đảng có đa số ghế lớn nhất trong Quốc hội sẽ là tổng thống với chức năng là người đại diện quốc gia cao nhất và có quyền lực cao nhất cả nước; thủ tướng là người trực tiếp điều hành nội các (chính phủ) do tổng thống bổ nhiệm và được quốc hội chấp thuận; với điều kiện của nước ta, nên thực hiện chế độ một viện duy nhất là quốc hội; tuy nhiên nên thực hiện chế độ bầu cử từng phần so le để bảo đảm sự hoạt động liên tục của quốc hội (không bị gián đoạn qua mỗi kỳ bầu cử).
“Tiến hành bầu cử thành lập hệ thống nhà nước theo Hiến pháp mới, nên mời sự giám sát quốc tế cuộc bầu cử để nâng cao uy tín của chính thể mới, đồng thời tranh thủ sự ủng hộ hay hậu thuẫn của cộng đồng quốc tế.”
Trân trọng đề nghị Tổng bí thư
Sau khi tóm lược nét chính yếu của cải cách được cho là gồm năm nội dung lớn, gồm thứ nhất là cải cách chính trị sao cho nước Việt Nam là của người Việt Nam, theo đúng tinh thần cuộc Cách mạng Tháng Tám 1945 với các tiêu chí được nhấn mạnh là dân chủ, cộng hòa, độc lập, tự do, hạnh phúc, thứ hai là lấy kinh tế thị trường, nhà nước pháp quyền, xã hội dân sự làm ba trụ cột, thứ ba là xây dựng thể chế chính trị là một nhà nước pháp quyền dân chủ, rạch ròi tam quyền phân định, thứ tư là bảo đảm các quyền công dân, quyền con người phổ quát giúp mang lại ‘động lực cải cách’ và thứ năm là nhấn mạnh toàn bộ đảng phái chính trị, hiệp hội phải hoạt động trong khuôn khổ xã hội dân sự, hiến pháp và pháp luật, tác giả Nguyễn Trung viết trong phần kết luận kiến nghị:
“Trên đây chỉ là một gợi ý sơ bộ để tham khảo. Tôi tin rằng nếu lãnh đạo đảng huy động trí tuệ cả nước xây dựng chiến lược cải cách đưa đất nước đi vào thời kỳ phát triển mới, chắc chắn đất nước sẽ có được một chiến lược cải cách của toàn dân và nhất định thành công.
“Tới đây tôi trân trọng đề nghị: Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng, với trách nhiệm là người giữ cương vị cao nhất trong đảng, yêu cầu Bộ Chính trị ra quyết định khép lại quá khứ, đoàn kết toàn Bộ Chính trị và toàn đảng, huy động toàn đảng và dựa vào trí tuệ của nhân dân cả nước quyết tiến hành cuộc cải cách chính trị không thể trì hoãn này. Đảng phải thay đổi thành đảng của dân tộc để có thể dấy lên cuộc cải cách của toàn dân cứu nước và đổi đời đất nước!
“Đây cũng là con đường cứu đảng thành đảng của dân tộc, mãi mãi đi với dân tộc. Thời gian không chờ đợi. Mọi thách thức trong hay ngoài đang uy hiếp đất nước không biết chờ đợi!
“Trước những thách thức nghiêm trọng của quốc gia, tôi cầu mong cả nước – đặc biệt là những đảng viên muốn cứu đảng để cứu nước – hãy lên tiếng về vận mệnh đất nước, cùng nhau làm tất cả mọi việc vì đất nước với sự giác ngộ cao nhất về cuộc cải cách phải tiến hành này!”
Bản kiến nghị của tác giả Nguyễn Trung được công bố chỉ vài tuần trước Hội nghị Trung ương 6 của BCHTƯ Đảng Cộng sản Việt Nam được dự kiến diễn ra trong tháng 10/2017.
Trước đó, cũng có một sự kiện khác đáng lưu ý là việc một Đảng viên cao cấp của Đảng Cộng sản, Giáo sư Tương Lai, nguyên Viện trưởng Viện Xã hội học, cựu thành viên Tổ tư vấn của Thủ tướng Chính phủ Việt Nam thời các ông Võ Văn Kiệt và Phan Văn Khải, đã tuyên bố từ bỏ Đảng cộng sản và tuyên bố muốn đi tìm một “phương thức đấu tranh mới”.
Trong tuyên bố hôm 02/9/2017, Giáo sư Tương Lai viết “Những gì đã cũ kỹ, hư hỏng trong bộ máy quyền lực duy trì chế độ toàn trị phản dân chủ sẽ bị lật nhào” và rằng “vấn đề chỉ còn là thời gian.”
Ông Tương Lai không phải là trường hợp đảng viên cao cấp đầu tiên rời bỏ hàng ngũ của đảng Cộng sản, một trong các trường hợp khác là ông Lê Hiếu Đằng, cố Phó chủ tịch Mặt trận Tổ quốc Thành phố Hồ Chí Minh, ông đã tuyên bố ra khỏi đảng ngày 04/12/2013, một thời gian trước khi qua đời.
Liên quan bản kiến nghị hôm 24/9/2017 của Nguyễn Trung, được biết vài năm trước đây, tác giả kiến nghị cũng đã có tên trong một bức Thư ngỏ đề ngày 09/12/2015 gửi Bộ Chính trị, trong đó những người chấp bút và ký tên đã kêu gọi Ban lãnh đạo Đảng CSVN ‘đổi tên đảng và tên nước’.
Mời quí vị bấm vào đường dẫn này để theo dõi một cuộc Tọa đàm của BBC bình luận về kiến nghị của ông Nguyễn Trung.