Ông Trương Văn Dũng trả lời RFA ngay sau khi ra viện

Cac Bai Khac

No sub-categories

Ông Trương Văn Dũng trả lời RFA ngay sau khi ra viện

Theo RFA

Ông Trương Văn Dũng, 57 tuổi, một người Hà Nội tích cực tham gia các hoạt động biểu tình chống Trung Quốc gây hấn, ủng hộ những người đấu tranh cho quyền con người tại Việt Nam lâu nay vào ngày hôm qua ngày 22 tháng 3 bị một nhóm 4 thanh niên tấn công đánh một cách dã man.

Vào lúc 7:30 phút giờ Hà Nội, tối hôm qua sau khi được điều trị các vết thương từ Bệnh viện Bạch Mai về nhà, ông Trương Văn Dũng cho Đài Á Châu Tự do biết như sau:

Trương Văn Dũng: Trưa hôm nay sau khi ăn cơm xong, tôi về nhà thấy xe hết xăng tôi quay ra cây xăng Nam Đồng để đổ xăng. Khi tôi đang đi thì có hai xe máy đi ngang tôi và một người ngồi sau đạp đổ xe tôi xuống. Tôi biết công an tấn công tôi rồi và tôi hô ‘công an đánh dân’. Sau đó bốn thằng cầm tuýt sắt cứ thể bổ vào người tôi, nhắm vào phần dưới chân tôi đánh, và tôi chạy vào tầng ngầm của một siêu thị gần đó để thoát thân mà vẫn không thoát được. Cứ thế chúng dằn tôi ra và quật một lúc đến khi tôi không cựa quậy được nữa thì chúng mới vội lao ra phóng xe đi. Sau đó tôi trấn tỉnh lại và rút điện thoại ra báo thông tin cho anh em biết sự việc như vậy.

Sau đó là cháu Trung, con chị Bùi Hằng, anh Nguyễn Lân Thắng, chị Lê thị Phương Anh, mãi sau đó có anh Ngô Duy Quyền, anh Lê Hùng cùng một số người đến đưa tôi đi Bệnh viện Bạch Mai. Họ chụp chiếu toàn thân, may là phần xương không bị gì nhưng phần mềm bị dập, và mắt của tôi bị khâu.

Có lẽ họ nghĩ ngày mai tôi sẽ tham gia cuộc biểu tình đòi trả tự do cho Bùi Hằng nên họ sử dụng ‘trò’ khủng bố đánh cho chân tôi què để không thể ra ngoài Bờ Hồ. Tôi hiểu việc làm này vì bốn người cầm tuýt sắt cứ nằm chân tôi mà quật. Tôi không đứng được nữa, ngã xuống thì chúng đi giày da đạp vào mặt tôi và đá vào tôi.

Gia Minh: Xe của ông bây giờ thế nào rồi?

Trương Văn Dũng: Trước khi bỏ chạy, chúng còn rút chìa khóa xe tôi; nhưng xe bảo vệ giữ và giờ gia đình tôi đến nhận về rồi.

Gia Minh: Đối với những người hoạt động như ông, ngoài việc bị ngăn chặn thậm chí bị hành hung, gia đình cũng bị theo dõi. Vậy gia đình ông có bị theo dõi không?

Trương Văn Dũng: Cho đến lúc này thì chưa vì vợ tôi chỉ là nghề gội đầu, cắt tóc tại nhà thôi.

Gia Minh: Được biết đây không phải là lần đầu tiên ông bị đánh, ông có nhận xét lần này có gì tương tự những lần trước ông từng bị đánh nặng nề không?

Trương Văn Dũng: Trước đây tôi chỉ biểu tình chống Trung Quốc, hay là đi giúp cho bà con dân oan. Họ muốn ngăn chặn nhưng không chặn được vì tôi trốn khỏi nhà từ hai hôm trước, nên họ không ngăn chặn được tôi.

Lần này là chuyện của chị Bùi Hằng. Theo suy nghĩ của tôi lần này họ bắt Bùi Hằng, và đang loay hoay để có thể đưa lên dư luận chứng cứ thuyết phục về việc bắt giữ đó. Họ loay hoay cụ thể là cho triệu tập một số nhân chứng đến để làm chứng gian cho họ mà bất thành. Cộng vào việc vừa rồi tôi cùng với con chị Bùi Hằng đến gửi đơn tại Thanh Tra Bộ Công An, và ngày mai tôi lại tham gia.

Họ biết tôi với chị Bùi Hằng anh em cùng sát cánh với nhau đi đến những nơi nhạy cảm nhất để phản đối những hành vi của họ, do vậy họ khủng bố.

Đây cũng là bài học: họ lấy tôi để khủng bố tinh thần của những người khác- ai mà có tinh thần như tôi vậy!

Gia Minh: Trước những lần bị đánh đập trước đây và như hôm nay mà ông vẫn tiếp tục cho thấy ông không khuất phục trước biện pháp bị trấn áp như thế, phải không?

Trương Văn Dũng: Tôi không khuất phục, và họ càng hành xử như thế này thì tinh thần tôi càng ngày càng tăng lên thôi, không bao giờ giảm sút tí nào. Tôi cũng đã tuyên bố thẳng với họ rằng là nếu họ có giết chết tôi – trường hợp mà tôi chết, đó là điều vinh dự đối với tôi. Tôi nói thẳng với họ như vậy.

Gia Minh: Có những người vì oan khiên gia đình mà đứng lên đòi hỏi quyền lợi, cũng như có người vì tình hình đất nước mà phải lên tiếng; bản thân ông vì sao lại tham gia công cuộc lên tiếng cùng với nhiều người và tham gia hoạt động đường phố để đến nỗi bị hành hung nhiều lần như thế?

Trương Văn Dũng: Từ trước đến nay tôi là con người rất thẳng tính, khi chưa tham gia mà tôi thấy người bị ăn hiếp ở ngoài đường hoặc có khó khăn, tôi sẵn sàng giúp, và khi giúp được họ tôi thấy đó là niềm vui đối với tôi. Đến nay có may mắn việc tham gia của tôi cùng có anh em, một cộng đồng anh em cũng như có truyền thông mạng. Đó là điều may mắn cho chúng tôi rất nhiều so với những người trước đây như chị Lê thị Công Nhân, hay anh Nguyễn Văn Đài, anh Phạm Hồng Sơn, Bá Hải, anh Điếu Cày…

Cho đến lúc này tôi thấy rất vinh dự về bản thân, không làm điều gì hổ thẹn với lương tâm. Mỗi lần tham gia việc phản đối những việc làm của họ thì tinh thần tôi ít nhiều giảm stress đi rất nhiều.

Gia Minh: Trước sự trấn áp mà vẫn kiên định, nhưng ông tin tưởng ra sao vào phong trào trong thời gian tới?

Trương Văn Dũng: Điều này thì tôi chưa thể tiên liệu trước được vấn đề, nhưng khả năng và sức của mình đến đâu thì làm đến đấy.

Còn vấn đề anh hỏi, không phải riêng tôi mà những người khác cũng không thể trả lời rõ ràng được.

Gia Minh: Cám ơn ông, dù đang rất đau và mệt do bị đánh vẫn dành cho Đài Á Châu cuộc nói chuyện vừa rồi.