Nhà Tranh Chốn Cũ – Trần Văn Lương
Dạo
Mẹ già thiên cổ đăng trình,
Nhà tranh trống vắng một mình ngóng Xuân.
(Kính dâng hương linh Má, đánh dấu cái Tết đầu tiên Má không còn còm cõi một mình ở quê nhà để mòn mỏi nhớ thương đợi chờ thằng con bất hiếu của Má)
故郡寒廬
日短風淒黑夜長,
寒廬慈母待春香.
家亡國破心如火,
子散孫離髮若霜.
異獸狂奔吞越土,
癡狐怯伏獻南疆.
冬遲老母歸西路,
春夜空廬獨望暘.
陳 文 良
Âm Hán Việt:
Cố Quận Hàn Lư
Nhật đoản, phong thê, hắc dạ trường,
Hàn lư, từ mẫu đãi xuân hương.
Gia vong, quốc phá, tâm như hỏa,
Tử tán, tôn ly, phát nhược sương.
Dị thú cuồng bôn, thôn Việt thổ,
Si hồ khiếp phục, hiến Nam cương.
Đông trì, lão mẫu quy Tây lộ,
Xuân dạ không lư độc vọng dương.
Phỏng dịch thơ:
Nhà Tranh Chốn Cũ
Đêm lấn chân ngày, gió khóc than,
Nhà tranh, mẹ gắng đợi Đông tàn.
Cháu con lạc lõng, sương dầm tóc,
Làng xóm tan hoang, lửa đốt gan.
Thú lạ cuồng điên vày đất nước,
Chồn ngu khiếp nhược hiến giang san.
Xuân chưa tới, mẹ về thiên cổ,
Trống vắng nhà tranh vọng nắng ngàn.
Trần Văn Lương
Cali, Xuân Nhâm Thìn, 1/2012
Lời bàn của Phi Dã Thiền Sư :
Bao nhiêu đời mẹ sẽ phải qua đi trước khi nước nhà thấy lại được nắng Xuân?Hỡi ơi!