Nếm Đắng Luân Hồi – Giáo Già
Hỏi trời hỏi đất hỏi người
Trần gian mấy lối cuộc đời mấy khi
Giận ai ai biết bỏ đi
Tội tù cả nước cộng đì cô miên
Giáo Già
06082018
…
môi nào
nếm đắng
lời riêng
có bao giờ thoát
nghiệp duyên
luân hồi
núi cao
đè gánh vai đôi
hay là lông ngỗng
nhẹ thôi
tuỳ mình
long lanh
06082018
Gởi Long Lanh,
Gánh gồng
nghiệp dĩ
vô minh
Nẻo về
cố quận gập ghềnh
còn xa
Luyến chi
giọt nắng ta bà
Vai nghiêng
gánh cả sơn hà
biệt chung!
Trần ai
vác cả muôn trùng
Đi về
bỉ ngạn
nhẹ không
tự mình!
——
Tùy mình chọn đứng chọn ngồi
Chọn ăn chọn nhậu chọn mồi đưa cay
Tùy mình địa ngục thiên thai
Trăm năm một kiếp chẳng ai thoát già
Ngoãnh đi ngó lại rõ là
Tùy mình
đếch số
chẳng là nhân duyên
Giáo Đá
7262018
Gởi Giáo Đá,
Thênh thang
bước giữa lời nguyền
Viễn du
một cõi tuỳ duyên
kiếp người
Chọn rằng
một kiếp mà thôi
Để trần nghiệp đó
đắp bồi trăm năm
Nâng ly
cụng giữa trăng rằm
Để nghe sỏi đá
hỏi rằng già chưa?
Mồi ngon
rượu ấm cũng vừa
Nốc đi
cho trọn
hằng xưa
phận mình!
Nhiên Hạ
07262018
Gởi Nhiên Hạ
Phận mình nặng kiếp lưu linh
Thèm ly rượu đỏ môi xinh nếm thiền
Năm dài tháng rộng triền miên
Đọc thơ Giáo Đá biệt truyền ngày thơ
Muối tiêu sợi tóc vu vơ
Rung cơn gió nhẹ ơ hờ già nua
Bảy mươi chín vẫn tranh đua
“Xuống đường chống cộng” nắng mưa mặc tình
Kim Cang niệm tiếng làm thinh
Bồ Đề Tâm phát hoa quỳnh vàng đêm
Giọt mưa trên lá êm đềm
Lời ru má vẫn nghe mềm tuổi xuân
Lon beer lạnh uống nửa chừng
Mời Nhiên nốc cạn thôi đừng uống thêm
Diệu cơ* chuông gọi lời mềm
Ta về cho trọn lời em kẻo phiền
Xe Camry chạy lối thiền
Êm theo tiếng thở nửa đêm như lời
Của người nếm đắng luân hồi
Thèm ly rượu đỏ… kêu trời… ai nghe?!
*”Diệu cơ” theo âm miền Nam nói lái là “vợ kêu”
Đang nhậu mà nghe điện thoại “vợ kêu” là phải hối hả ra về
mặc dầu theo quy định là ai bị “vợ kêu” trước là phải trả tiền bàn nhậu.
Giáo Già – 08022018