Luận Về Tháng Tư Đen Thứ 40: Từ Uất Hận Đến Quốc Hận: Từ Nghịch Lý của Người Việt Hải Ngoại Đến Nhà Nước Việt Nam Côn Đồ – Phan Văn Song
Các bạn bè các tuần qua trong tháng Tư đen nầy đều điện thoại bảo chúng tôi viết một bài cho 40 năm Quốc Hận. Trong cái ồn ào rất thời sự của cộng đồng người Việt tỵ nạn Cộng sản hải ngoại chúng ta, cá nhơn chúng tôi, Phan Văn Song đã đóng góp trong một bài viết đầu năm nay, nói rõ cái tâm trạng Uất hận cá nhơn đóng góp cho cái Quốc Hận chung của đồng bào và đất nước.
Quốc Hận của đồng bào và của đất nước, không chỉ phải là cái Uất Hận cá nhơn riêng tư biến thành cái Quốc Hận của chung, nhưng chỉ giành riêng cho những người Việt gốc chế độ Miền Nam cũ, như nhà văn gốc Cộng sản phản tỉnh ly khai hiện tỵ nạn tại Paris-Pháp, Dương Thu Hương đã hiểu lầm, nhận định, đánh giá sai, khi trả lời phỏng vấn vừa qua của đài RFA do nhà báo Tường An Paris thực hiện đâu! Mà
Quốc Hận là Quốc Hân thật sự của tất cả những người Việt Nam thật sự yêu nước, thật sự yêu quê hương đang bị xâm chiếm bởi ngoại bang, dù là Cộng sản quốc tế, hay là của phương Bắc! Của tất cả những người Việt thật sự người Việt, bất kể người Việt hiện ở trong hay ngoài nước, gốc công dân chế độ miền Nam cũ, gốc công dân chế độ miền Bắc cũ hay cả hai loại công dân gốc Nam hay Bắc của chế độ mới, mà Đảng Cộng sản quốc tế nay là Hán Ngụy đã gom lại sau khi cưởng chiếm miền Nam dưới mỹ từ Thống Nhứt, và giả vờ núp dưới dạng một tên đầy chữ nghĩa bịp bợm, «Công Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa»! Vì chẳng phải là chế độ Cộng Hòa, mà thật sự là một chế độ Quân Chủ chuyên chế, độc tài Đảng trị. Cũng chẳng phải là Xã hội Chủ Nghĩa vì chẳng có Xã hội gì cả, thật sự chỉ là Cộng sản Chủ Nghĩa vì Cộng thu tóm gọn mọi tài sản của toàn dân!
Dỉ nhiên tâm trạng Quốc Hận trước nhứt chỉ là một tâm trạng cá nhơn, tự nhiên riêng rẻ. Sau đó được chia sẻ, tập họp chung cùng với những người Việt nào thật sự còn ư tư đến đất nước Việt Nam.
Chúng tôi cũng mong rằng các bạn hữu nào đồng tâm, hãy cùng chia sẻ với chúng tôi quan niệm sau đây: Vì chúng ta là những người dân chủ, vì chúng ta biết tôn trọng tự do ngôn luận, tự do tư tưởng, tự do suy nghĩ, chúng tôi đề nghị chúng ta không kêu gọi, quảng cáo, bắt buộc những ai xa gần đến chia sẻ niềm Uất Hân và Quốc Hận nầy.
Riêng chúng tôi và bạn hữu chúng tôi, từ mấy năm nay, qua những đóng góp, đã cố gắng vạch rõ, tố cáo với bạn bè ngoại quốc địa phương, hay với bà con ruột thịt, hay với các bằng hữu xa gần, các chiến hữu, các đồng tâm, đồng chí những cái sai cái trái, cái xảo quyết, cái không chánh thống, bất nghĩa, bất trung, bất hiếu của Nhà đương quyền Việt Nam. Tất cả nhóm anh chị em chúng tôi chỉ xin tất cả quý vị, tất cả các bạn, các độc giả đừng thơ ơ với tình hình Việt Nam thôi! Thờ ơ là đồng lỏa.
Việt Nam nhiều nghịch lý:
Tuần qua, tôi được một gia đình bạn đến thăm, Bạn đến thăm vì cả gia đình sắp đi du lịch Việt Nam, dịp cho tôi để «nói đến Việt Nam» và tôi cảnh giác những trò bịp khách của người dân Việt Nam trong xứ. Như trò quàng quang gánh lên vai khách phương Tây để chụp hình xong khảo tiền, nằm vạ, hành hung… cảnh khoe con cá to đẹp vừa câu được, cho khách chụp hình, xong khi khách trả cá lại không nhận lại mà đòi bán giá 100 dollars (chuyện có thật do một người bạn Việt Nam du lịch Vịnh Hạ Long kể lại)… hoặc dân bán nước dừa tươi , giả bộ chặt trái dừa, nhưng tráo trở, đưa trái dừa chặt sẳn đầy nước đường thay thế… vân vân…
Thằng con trai chúng tôi, có mặt ở nhà hôm ấy, bổng buột mình nói «Ba vì thương nước Việt Nam quá nên muốn dân Việt Nam phải siêu đẳng hơn tất cả! Ba từng đi Ấn Độ, ba từng đi Phi Châu, Nam Mỹ nói tóm lại Ba đã từng đi du lịch, Ba còn hơn nhiều người vì Ba đã từng ngụ tại xứ người, làm vịệc với dân bàn xứ,như Phi Châu, như Ả Rập, Ba biết rõ các xứ chậm tiến. Ở đâu cũng có trộm cắp du khách, ở đâu cũng có móc túi du khách. Khách du lịch là con mồi ngon của dân đói. Du lịch là một kỹ nghệ. Ngày nay, kỹ nghệ du lịch nuôi sống cả một giới doanh thương, nghề nhà ngủ, nhà hàng, bán món ăn cà chớn, nghề sản xuất và bán vật kỷ niệm toàn bằng vật liệu dỏm là một đại công nghiệp – Trung Quốc có cả một khu kỷ nghệ làm Tháp Eiffel Pháp made in China! hay sản xuất nón Stetson cowboy Mỹ, hay giầy bốt cowboy Mỹ để bán cho du khách – Chính Ba mua ở tại Wichita Kansas HuêKỳ một nón Stetson, một đôi giầy bốt thật sự cao bồi nhưng made in China – về nhà tụi con khám phá ra! Ba quên sao? Móc túi đâu cũng có, ngay tại Paris, bạn bè Việt Nam của ba từ Mỹ qua đi ngơ ngơ là bị trấn lột sạch sẻ… Dân Việt Nam không lưu manh hay mánh mung hay khoan ngoan hơn dân thế giới đâu? Dù ai đó nói nói dân Việt Nam là đỉnh cao trí tuệ! Dân Việt Nam không qua mặt dân Roumain về tài móc túi… không qua mặt dân Ấn độ, dân Népal, về các món ăn dơ bẩn… nói tóm lại dân Việt Nam không lưu manh hơn dân khác về nghề lưu manh, cũng không tử tế tiếp khách hơn dân khác về mặt tiếp khách… Việt Nam là Việt Nam với tất cả cái hay cái dỡ của Việt Nam. Khách nào yêu Việt Nam thì khen Việt Nam. Khách nào ghét Việt Nam đi một lần cho biết thì thôi chừa không đi nữa. Đó là thị hiếu ! Ba vì yêu Việt Nam Ba muốn dân Việt Nam phải siêu đẳng hơn người, phải Tử Tế, phải…phải… Không có, Ba thất vọng, Ba chê bai… Cái thiếu thanh lịch là do cái chậm tiến thôi Ba à! Vì chậm tiến, vì tụt hậu, nên thiếu Giáo Dục, thiếu Văn Hóa. Ba thường dạy chúng con về 4 ngàn năm văn hóa của người Việt Nam. Ba tự hào các con khoanh tay chào khách, khoanh tay cám ơn khách, khúm núm cuối đầu. Ba hãnh diện, tụi con hãnh diện văn hóa văn hóa Việt! Nhưng người Nhựt cúi rạp người chào hỏi, cám ơn. Người Thái chắp tay xá người. Người Pháp bắt tay ngó thẳng mắt người, chào, Người Pháp một tiếng cám ơn, hai tiếng xin lỗi đầu câu, cuối câu. Mẹ luôn luôn nhắc nhở «Qu’est-ce-qu’on dit? S’il-vous-plaît, Merci, Bonjour… Thế thôi! Không văn hóa không lễ phép nào hơn văn hóa hay lễ phép nào. Tất cả là phong tục, hay lễ giáo truyền thống! Người Ả rập ăn xong phải «ựa to» và nói «Răm đu la!» để cám ơn chủ nhà! Người Pháp ựa là hổn láo, vô phép tắc! Người Nhựt ăn phải húp xùm xụp để tỏ món ăn ngon, người Pháp ăn không được nghe tiếng động! Thìa muổng vớt canh phải đưa từ dỉa lên miệng, không được cúi đầu xuống dỉa, người Phápđưa muổng từ ngoài vào trong, người đưa muổng từ trong ra ngoài khi ăn súp… Người Tàu, người Việt đưa chén lên tới miệng và, ngoái đủa đưa cơm vào miệng. Người Việt còn dùng cả đủa mình gắp món ăn đưa vào chén khách gọi là tử tế, mời thương chia xẻ! Tất cả là phong tục cả! Tây ăn đỉa dao, Ta ăn đủa, Ả Rập, Ấn đô ăn bốc bằng tay, nhưng chỉ một tay thôi! Tất cả là phong tục! Nhập gia tùy tục, Ba nên để gia đình bạn Ba tự tìm tòi, tự thưởng thức! Nên để gia đình bạn Ba du lịch Việt Nam, không giới thiệu khen chê gì cả! Giới thiệu những cái cảnh, cái cách, cái con người thế thôi! Thế giới đâu cũng đẹp, con người đâu cũng hay. Bãi biển Nha Trang, Mủi Né đẹp, nhưng bãi Copacabana ở Rio de Janeiro Bâ Tây cũng đẹp vậy! Ruông bậc thang ở Miền Bắc Việt Nam, ruông bậc thang ở Midanao Phi Luật Tân, ai đẹp hơn ai! Thiên nhiên, Con người! Tùy người ở tùy khách đến! Ba à!».
Quan điểm con trai tôi đúng. Tôi vì Uất Hận, tôi vì Quốc Hận nên không về Việt Nam từ ngày tỵ nạn! Thiệt! Tôi mơ một Việt Nam Tử Tế! Tôi mơ người Việt Nam Tử Tế! Tử Tế tôi viết Hoa!
Nhưng người Việt có cùng chia sẻ quan điểm ấy giấc mơ ấy với tôi không? Tại sao ngày hôm nay sao 40 năm do Cộng sản cầm quyền, giòng đời cứ thế mà trôi! Vài bất mãn lẻ tẻ, vài xuống đường năm khi mười họa: dân oan đòi đất khiến kiện? Chưa bằng dân Pháp xứ Bretagne xuống đường không chấp nhận thuế xe lưu thông! Xuống đường biểu tình chống Tàu? Lẻ tẻ, lơ thơ tơ liễu buông mành, chưa bằng dân Pháp đình công xe lữa đòi lên lương! Nhưng Pháp là xứ Tự do! Còn Việt Nam là xứ Độc tài. À ra thế! Nhưng sao nhiều người Việt Nam tỵ nạn Cộng sản độc tài, trốn Độc tài lại lại thường đi về thăm Việt Nam, xứ độc tài. Sợ bỏ chạy, mà vẫn thường về quá vậy! Nhớ Độc tài sao? Khó hiểu! Thật là:
Nghịch lý của Việt Nam!
Hay Nghịch Lý của người Việt Nam tỵ nạn Hải Ngoại!
Thào nào, đấu tranh người Việt chúng ta không linh nghiệm cũng phải.
Anh bạn người Pháp cùng Hội Sư tử địa phương, Thượng Nghị sĩ Alain Fouché của chúng tôi, cùng anh bạn cũng Hội Sư tử vùng, cựu Thủ tướng Pháp Jean Pierre Raffarin, của chúng tôi, đồng chê chúng tôi «bảo hoàng hơn vua», cùng nói với chúng tôi: «Chỉ có mày là không chịu đi Việt Nam và đi du lịch Tàu thôi! Mày có biết hằng năm vào dịp Tết, các đồng bào tỵ nạn của mày ào ào về Việt Nam như đi chợ vậy. Các hảng máy bay ở Pháp đi về Việt Nam không còn một chổ không? Chẳng những các hảng chuyên môn đường bay Paris-Hà Nội hay Sài gòn như Air France, Air Viet Nam, Air China mà tất cả các hảng khác cũng nhảy vào ăn có cạnh tranh với Air France như Air Quatar hay Emirates…». Đúng! Phải, tôi bảo hoàng hơn vua! Tôi thủ cựu, vì tôi mơ một Việt Nam Tử Tế. Tôi đấu tranh cho Nhơn quyền trở về với Việt Nam, các bạn người Pháp đồng ý, ủng hộ tôi, nhưng dân Việt Nam, bên ngoài, bên trong, có thật sự đấu tranh Nhơn quyền không? Có! Vài bloggers! Vài nhà báo… ở Việt Nam có gặp khó khăn đó, có bị đàn áp đó! Kêu gọi, la ó, reo hú, Hội Phóng viên Không Biên giới Pháp, bạn bè Pháp ủng hộ, chánh phủ Pháp ủng hộ, can thiệp đòiViệt Nam phải thả, Hải ngoại Việt Nam cũng đòi Việt Nam phải thả, nhưng người dân trong nước? Yêu cầu dùng biện pháp? Nhưng biện pháp nào?
«Chính cộng đồng dân tỵ nạn Việt Nam Hải ngoại của mầy, anh bạn cựu Thủ Tướng nói tiếp, yêu cầu các chánh phủ Âu Mỹ trừng phạt Việt Nam, trừng phạt Tàu về nhơn quyền !Dùng biện pháp kinh tế, cấm vận… Nhưn cũng chính dân Việt Nam tỵ nạn cộng sản hải ngoại của mầy, cũng gởi tiền về Việt Nam và đi du lịch Việt Nam đông nhứt. Tại sao dân tỵ nạn Việt Nam đòi chánh phủ Âu Mỹ, đòi người Âu Mỹ phải làm những gì chính dân Việt Nam không làm?»
Thử để so sánh nếu trong anh em chúng ta, có ai quen biết với một cộng đồng tỵ nạn, cộng đồng Syrie, hay cộng đồng Cuba chẳng hạn. Thử hỏi xem tỷ lệ người Cuba gời tiền về, hay tỷ lệ người về thăm Cuba, có đông bằng Việt Nam không? Cộng đồng tỵ nạn Cuba ở Mỹ, có hai nghị sĩ, hai dân biểu, gốc Cuba, tham gia đều nhau vào hai đảng Dân Chủ và Cộng Hòa, không bắt buộc theo hẳn Cộng Hòa hay Dân Chủ, miễn làm sao có lợi cho cuộc đấu tranh thôi. Vì không ở Mỹ nên không dám múa rìu qua mắt thợ, mong các bạn ở Mỹ chỉ giáo cho! Kết quả dân Hải ngoại Cuba bị chánh phủ Mỹ hạn chế tiền gởi về Cuba, nên không làm giàu giới cầm quyền Cuba, chỉ giúp bà con Cuba mình khỏi chết đói thôi!
Một nghịch lý khác là trong cộng đồng tỵ nạn hải ngoại ngày nay không còn cái ngại ngùng, mắc cở, đi về Việt Nam nữa. Trái với lúc xưa! Chúng tôi còn nhớ không lâu lắm đâu, chúng tôi mất rất nhiều bạn bè vì chuyện đi về Việt Nam. Chỉ cần một người bạn sắp sửa đi về Việt Nam hay có chương trình đi về Việt Nam là cá nhơn chúng tôi «bị» hờn, bị giận. Họ giận chúng tôi trước để tránh chúng tôi trách họ. Cho nên nếu nói đơn thuần về tỷ lệ. Có lẽ cộng động Việt Nam tỵ nạn Cộng sản có tỷ lệ ghét Cộng sản, chống cộng sản cao nhứt. Nhưng khi tìm tỷ lệ gởi tiền về đóng góp, hay đi về có lẽ cộng đồng phe ta đóng góp hay đi về cũng nhiều nhứt.
Xin phép nhắc các bạn bài viết chúng tôi: «Chuyện dài người tỵ nạn ở Pháp: Sống tiền Pháp. Chữa thuốc Tây. Đi xế Nhựt. Ăn cơm Tàu. Thờ Việt Cộng» viết vào tháng 6 năm 2012, kể về một hiện tượng thiệt tình chỉ có với người Việt Nam:
Bài viết chúng tôi bàn về tin đăng trên báo Ép-phê Paris Paris với cái tít giựt gân rằng Việt kiều Pháp mất quyền tỵ nạn vì về Việt Nam!
«Ông Nguyễn Văn Tuyền, 59 tuổi đến định cư tại Pháp năm 1980. Với lá đơn thống thiết như sau: “Nếu tôi ở lại, nhà cầm quyền CSVN sẽ bắt giam, đánh đập và bỏ tù không có ngày ra. Vì lý do nhân đạo, tôi trân trọng thỉnh cầu nước Pháp, vui lòng chấp thuận cho tôi được tỵ nạn chính trị, sống tạm dung trên mảnh đất tự do nầy, và tôi chỉ trở về quê cũ khi nào quê hương tôi không còn chế độ độc tài Cộng Sản.” Nhưng ông Tuyền đã phản bội tư cách tỵ nạn của ông đến 7 lần từ năm 1995 đến năm 2000. (Theo tài liệu của OFPRA = Office Francais de Protection des Réfugiés et Apatride – Cơ quan Bảo vệ Người Tỵ nạn và Vô Tổ quốc) Ngày 27-6-2000, ông Tuyền và 544 Việt kiều Pháp bị OFPRA gởi thơ thông báo rút lại thẻ tỵ nạn, với lý do trở về quê cũ khi còn chế độ độc tài Cộng Sản.
“Chiếu theo điều 1, khoản 2A của Hiệp Định Genève ngày 28-7-1951, chúng tôi thu hồi thẻ tỵ nạn. Đồng thời cũng trình lên Cao Ủy Tỵ Nạn LHQ, kể từ nay, OFPRA không còn chịu trách nhiệm với ông, về tình trạng cư trú, xin việc làm, hưởng trợ cấp xã hội theo diện người tỵ nạn chính trị”.
Được biết, từ năm 1988 đến năm 2000, tổng số người Việt ở Pháp bị truất bỏ quyền tỵ nạn và quyền lợi, với con số là 22,417 người.
Bài viết ghi như sau: “Chính phủ Việt Cộng qua các đại sứ từ Võ Văn Sung, Mai Văn Bộ, Trịnh Ngọc Thái đến Nguyễn Chiến Thắng đã coi người Việt Nam là thành phần cực kỳ phản động, cần phải triệt hạ, hoặc áp dụng chính sách gậy ông đập lưng ông. Đó là, dễ giãi trong việc cấp chiếu khán cho họ, để họ bị OFPRA cắt quyền tỵ nạn và trợ cấp xã hội.
Sau khi cấp chiếu khán, tòa đại sứ thông báo danh sách cho Bộ Nội vụ Pháp biết tên họ của những người vi phạm luật tỵ nạn.
Một khi mất thẻ tỵ nạn, thì mất luôn thẻ thường trú (Carte de Séjour) nên không xin được việc làm.
Trường hợp đó, muốn sống ở Pháp trên 3 năm, thì phải có Passport của chính phủ CSVN, để trở thành công dân Việt Cộng cho đến mãn kiếp.»
Và Nhà báo kết luận:
«Cái thâm độc của VC là như thế!».
Người viết chúng tôi xin phép quý độc giả trích nguyên văn bài viết của báo Ép-Phê Paris là tờ báo việt ngữ duy nhứt được phát không ở các thương hiệu và chợ Á đông ở Paris và nhở vậy được phổ biến rộng rãi trong cộng đồng người Việt tại Paris và vùng lân cận. Nhưng theo điều tra và hiểu biết của chúng tôi thì cho đến ngày hôm nay bản tin giựt gân nầy của báo Ép-phê, hổng có Ép-phê tí nào. Người Việt tỵ nạn vẫn về Việt Nam đều đều, vì từ năm 2000 trở về. Nhưng ngày nay, phe ta vào quốc tịch Pháp đông hơn.
Cũng xin nhắc lại bài viết cũ. Nhắc đến phân tích và nhắc đến quy chế tỵ nạn ở Pháp. Từ lúc ra đi tỵ nạn khi bước khi vào đất Pháp với quy chế Apartide – Vô Tổ quốc, được bảo trợ với quy chế tỵ nạn chánh trị. Cũng xin nhắc lại:
Từ ngữ tây Apatride là vô tổ quốc. Từ ngữ họp bởi thủ ngữ a = không, phi, hổng có, mậu, (thí dụ apolitique = phi chánh trị) và patrie = tổ quốc. a-patride = mậu tổ quốc, phi tổ quốc, hổng có tổ quốc. Quy chế Apatride ở Pháp ngon lành lắm! Apatride và réfugié, là được giấy tạm trú (Carte de séjour temporaire), với giấy tạm trú, đương nhiên được giấy đi làm (Carte du travail). Có carte du travail, cũng như có thẻ xanh bên Mỹ, là có quyền tự kiếm ăn sanh sống, tự lập, tự chủ đời sống mình rồi! Đi làm! Có quyền đi làm! Mà bên Tây nầy, có quyền đi làm, là có trợ cấp Bảo hiểm Xã hôi (Sécurité Sociale), do ông chủ đóng tiền (nhiều), do mình đóng tiền, (chút chút thôi),… do Nhà nước Chánh phủ Tây tổ chức: đi Bác sĩ gần như miễn phí (75 % chí phí được hoàn lại), nằm Nhà thương cũng gần như miễn phí (75 %), sản phụ sanh con, thì chắc chắn free rồi (100%), còn thuê nhà không trả nỗi thì có trợ cấp nhà, APL (Allocation Pour le Logement = một loại tiền housing kiểu Mỹ). Chưa kể một lô trợ cấp khác!… Nói tóm lại khi đã có giấy tỵ nạn tạm trú rồi thì cũng như thằng tây, dân local địa phương sanh đẻ ở đây dzậy! Nó hưởng cái gì mình hưỏng cái đó. Có thẻ đi làm, có nghĩa là không phải bắt buộc phải đi làm. Tiếng Tây ba xí ba tú, chưa thông? Tây cho đi học, thế là kể như đi làm, trợ cấp dzô đầy mâm. Hổng biết nghề vì hồi bên Việt Nam, chuyên ra Chợ cũ chạp áp-phe, bây giờ phải đi học nghề, Tây cho đi học. Mà đi học, thì kể như đi làm. Réfugié mới đến có quy chế đi học nghề, đi tìm nghề, chưa làm việc ngày nào cũng lãnh tiền đi học, ngang bằng tiền thất nghiệp. Thằng Tây nó làm thụt con mắt, điếc con ráy, mới được lãnh thất nghiệp, đây mình chưn ướt chưn ráo, ba xí ba tú, có tiền đi học tiếng Tây, học nghề học nghiệp vẫn lãnh tiền khỏe re! Còn muốn đi du lịch, no problem, có cái giấy Thông hành – Titre de Voyage. Thẻ Du lịch, nghĩa Thẻ đi chơi (Vì quyền du lịch đi lại là một Nhơn quyền). Quốc gia nào cần visa thì ta mua visa, quốc gia nào tư do đi lại như các quốc láng giềng Pháp ở Tây Âu là cứ đi thả giàn: Ý, Đức, Hòa Lan, Bỉ, Toà Thánh Roma, Đức mẹ Lộ Đức, Fatima, hành hương, du lịch chụp hình tự do…. Chỉ có một cái cấm: dù sao mình cũng là người tỵ nạn mà, là cấm đi du lịch ở các quốc gia gần Việt Nam, nơi mình bỏ xứ ra đi vì «nạn Cộng sản» Lào, Miên và Thái và dỉ nhiên là không đi về Việt Nam, vì mình đã khai là «hổng dìa khi còn bóng dáng Cộng sản là kẻ đã hành hạ mình» để nhận cái căn cước người vô tổ quốc và tỵ nạn. Và nhơn chiện đó chúng tôi cũng phân tách cái khác biệt giữa Việt Kiều và Việt tỵ nạn. Phải nhận rõ rằng
Người tỵ nạn Cộng sản gốc Việt Nam không phải là Việt kiều! Vì khi đã apatride rồi, chúng ta không còn quốc tịch Việt Nam nữa. Chúng ta là người Việt, chứ chúng ta không phải là công dân Việt Nam, nghĩa là chúng ta không phải là người của nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam nữa. Từ ngữ Việt kiều (les resortissants vietnamiens) nên dùng để gọi những người quốc tịch của Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam, với Thông hành Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam (từ Việt cộng gọi là Hộ chiếu) Và chúng tôi xin kết luận bài viết:
«Chỉ tôi nghiệp cho những người còn tâm huyết ký tên thỉnh nguyện với chánh phủ Mỹ, chánh phủ Úc xin hãy đặt điều kiện Nhơn quyền với chánh phủ Việt Nam. Người Việt tỵ nạn chúng ta tự hỏi xem có ai đặt điều kiện Nhơn quyền với Hà nôi không? Khi hằng năm gởi về 12 tỷ, khi hằng năm trở về du hý, du lịch? Mình không thể nhờ người ta đấu tranh Nhơn quyền, cho Dân chủ cho Tự do của dân tộc mình khi mình hổng làm gì hết!
Để kết luận: Một cộng đồng tỵ nạn Hải Ngoại đầy nghịch lý, một cộng đồng công dân trong nước đầy bất mãn nhưng bị bịt miệng, bó tay và một Nhà nước côn đồ chẳng những công an trị mà còn dùng cả những đòn côn đồ trị. Phải, ta phải nhận rõ rằng:
Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Việt Nam là một Nhà nước côn đồ!
Và vì là một Nhà nước côn đồ nên chúng ta từ nay cũng không ngạc nhiên khì có những sự việc vô nhơn đạo, vô luật lệ, vô pháp lý,… xảy ra. Chúng ta từ nay, hãy ráng không thèm để ý đến những hành động của Nhà nước ấy. Bỏ đi, những nào đi đêm với Mỹ, nào đi đêm với Tàu, nào Ông Dũng đi Tây, đi Đức, nào Ông Trọng đi Tàu… Chúng ta từ nay, nên chỉ chú trọng để ý đến nạn nhơn là nhơn dân Việt Nam thôi.
Ta cũng không nên đối thoại với Nhà nước ấy, cũng không thèm ký một thư phản kháng gởi đến Nhà nước ấy… như lúc xưa thường làm… Từ nay không tỏ thái độ chần chừ nữa, cũng không thèm… bất mãn,… hay phản đối gì cả! Vì bất mãn và phản đối đều là đối thoại!
Chúng ta chỉ có một con đường đấu tranh duy nhứt. Bằng mọi giá đấu tranh để thay đổi chế độ, đấu tranh để Nhà đương quyền, Đảng Cộng sản Việt Nam phải xuống. Chúng ta phải đứng vế phía nạn nhơn? Nạn nhơn là người dân. Và người dân, là quan trọng! Phải tố cáo trước dư luận quốc tế mọi hành vi bất nhơn của Nhà nước côn đồ. Vận động thế giới hãy tẩy chay không chơi với Việt Cộng nữa. Dẹp hết mọi liên lạc với Nhà nước côn đồ. Không buôn bán gì, mua bán gì cả. Đòi cho được Dân Chủ, Đa Nguyên, Đa Đảng.
Cả vấn đề mất nước mất biển mất hải đảo hiện nay cũng chỉ có thể giải quyết được khi nào Việt Nam không còn chế độ Cộng sản nữa. Làm sao Việt Nam Cộng sản ngày nay nói chuyện được với các quan thầy Hoa cộng được?
Chỉ có một Việt Nam Tử Tế, Dân Chủ Văn minh, Tự do Nhơn bản và Dân bản mới cùng toàn thể thế giới văn minh láng giềng ASEAN, Úc Châu, Tân Tây Lan, Mỹ, Nhựt Bổn mới có thể đối đầu nói chuyện được với Nhà nước côn đồ, du côn Trung Cộng. Biển Đông Việt Nam muốn lặng, muốn ổn định, là do ý chí và quyết tâm của tất cả các quốc gia có quyền lợi trên Biển Đông và Thái Binh Dương chận đứng âm mưu bành trướng bá quyền của Trung Cộng.
Hãy từ nay hãy vận động các bạn hữu quốc tế đặt định nghĩa «Quốc gia Côn đồ» cho Cộng hòa Xã hôi chủ nghĩa Việt Nam! Cũng như với Lybie, cũng như với Syrie. Thế giới phải có thái độ rõ ràng. Ngày nay thế giới không thể có thái độ lẫn lộn trắng đen, như những người Tây thường nói «không nên lẫn lộn những khăn tay với những giẻ rách». Nhơn dân Việt Nam cũng vậy!
Đã trên 10 lần xuống đường biểu tình chống Tàu Cộng xâm lược đất nước! Hãy tiếp tục những xuống đường chống Tàu Cộng xâm lược nhưng phải nhứt định «không ủng hộ Nhà nước Việt Cộng côn đồ!».
Hãy chỉ rõ mặt những tay bán nước!
Hãy chỉ mặt rõ Nhà nước Việt Cộng bán nước!
Hãy chỉ mặt rõ Đảng Cộng sản Hán ngụy bán nước!
Hồi Nhơn Sơn, tuần Phục Sanh,
Tháng Tư Đen thứ 40.
Phan Văn Song