Khánh Ly Và “Những Con Ếch Luộc Việt Kiều” – Giáo Già

Cac Bai Khac

No sub-categories

Khánh Ly Và “Những Con Ếch Luộc Việt Kiều” – Giáo Già

Ngày 24 tháng 4 năm 2014

H,

Tuần qua, Giáo Già nhận đươc một Email từ trong nước cho hay: “Sau nhiều lần chuẩn bị rồi bị thay đổi vào giờ cuối, cuối cùng danh ca Khánh Ly cũng sẽ về nước và có đêm diễn tại Hà Nội 

với chủ để “Live concert Khánh Ly” vào đêm 9/5/2014 tới tại Trung tâm Hội nghị Quốc gia, Hà Nội”.  Email cũng kèm theo poster [đính kèm] và cho biết thêm:

Theo thông tin mới nhận được sáng nay (10.4), đơn vị tổ chức đêm nhạc Live concert Khánh Ly, phòng trà Đồng Dao đã chính thức được các cơ quan Quản lý Văn hóa, Bộ Văn hóa Thể thao Du lịch, Cục Nghệ thuật biểu diễn đã đồng ý để nữ danh ca Khánh Ly được tổ chức 1 đêm nhạc duy nhất vào ngày 9.5.2014 tại Trung tâm hội nghị Quốc gia, Hà Nội”.

Đọc email và nhìn Khánh Ly in trên poster bất chợt Giáo Già nghe như văng vẳng đâu đây giọng Khánh Ly hát:

“Ai trở về xứ Việt, nhắn giùm tôi người ấy ở trong tù, nghe đâu đây vang giọng hờn rên xiết…”

Giáo Già chợt nghĩ không biết trước đây, qua giọng hát của mình, Khánh Ly có thật muốn “nhờ ai đó trở về xứ Việt” để nhắn giùm“người ấy ở trong tù”; bất kể người ấy là ai?  Bây giờ Khánh Ly đích thân về có muốn gặp người nào ở trong tù hay không? Và đôi tai của Khánh Ly có nghe đâu đó “giọng ai hờn rên xiết”? Chắc chắn là không!  Vì Khánh Ly bây giờ không còn là Khánh ly của ngày trước nữa…

Từ Khánh Ly, Giáo Già chợt nhớ tới Thúy Nga Paris, nhớ tới bài viết của Hai Nga Diep, ngày 21/7/2013, Giáo Già cũng nhận được qua Email, theo đó tác giả cho biết (nguyên văn):

“Vào ngày Thứ Bảy ngày 6 tháng Bảy [2013], tôi đến Las Vegas để lần đầu tiên đi xem live chương trình ca nhạc Thúy Nga kỷ niệm 30 năm hoạt động… Tôi đã bỏ về giữa chừng chỉ sau khi chương trình Thúy Nga 30 năm kéo dài hơn một nữa! Sau màn kịch hài, tôi quyết định ra khỏi rạp mà không hề luyến tiếc… Tôi cảm thấy hụt hẫng… Cho đến lúc tôi bước ra khỏi rạp, tôi không hề thấy có một nội dung nào của chương trình ca nhạc này là đặc biệt để dành riêng cho sinh nhật Thúy Nga Paris 30 tuổi. Những bài nhạc tình dễ dãi, vô thưởng vô phạt, cũng giống na ná như những chương trình Thúy Nga trước. Không có nội dung nào về quê hương, dân tộc. Không có nội dung nào về những chặng đường lưu vong của người Việt, vốn là chỗ dựa về cả tinh thần và tài chính cho trung tâm Thúy Nga kể từ những ngày đầu thành lập cho đến nay… Nội dung chương trình ca nhạc Thúy Nga 30 năm này rất giống với các show ca nhạc đang được trình diễn ở Sài Gòn, Hà Nội ngày nay, trong các nhà hàng, phòng trà, sân khấu ca nhạc trong nước. Một thứ âm nhạc thiếu cá tính, chạy theo thị hiếu dễ dãi của người nghe. Và đặc biệt hơn cả, đó là những bài nhạc có nội dung phi chính trị, không có tính xã hội, thời sự, né tránh các nội dung vốn “nhạy cảm” trong nước hiện nay như lòng tự hào dân tộc, lòng yêu nước, sự trăn trở về quê hương, tương lai tuổi trẻ… Đó là nội dung của một nền văn hóa bị kiểm duyệt gắt gao, chỉ được hát những gì mà nhà nước Việt Nam cho hát… Một trong ba nhà tài trợ lớn có tên Lụa Thái Tuấn, một nhà sản xuất trong nước Việt Nam. Một trong những nhà tài trợ $1,000 trong mục “đố vui có thưởng” là Nguyễn Kim, công ty chuyên bán hàng kim khí điện máy ở Việt Nam, và thị trường chỉ nằm ở Việt Nam mà không có ở hải ngoại… Đã có những thỏa thuận nào giữa trung tâm Thúy Nga và các tập đoàn tư sản đỏ trong nước đang nắm ngành kinh doanh văn hóa béo bở?…”

Đồng thời, Giáo Già cũng nhớ lại bức thư đề ngày 17/5/2011 của Dược sĩ Nguyễn Thị Yến Tuyết; Chủ tịch Hội Phụ Nữ Tự Do tại NSW- Australia (VWA); gởi ông Nguyễn Ngọc Ngạn; cô Nguyễn Cao Kỳ Duyên; cô Marie Tô; ông Paul Huỳnh; giám đốc Thúy Nga, Paris By Night, về việc “Trình Diễn của các nghệ sĩ tại Việt Nam trong thời điểm của Tháng Tư Quốc Hận”. Theo đó, cô Yến Tuyết cho biết (xin trích nguyên văn):

“…Chuyến đi Việt Nam vừa qua của tôi đã ghi lại cho tôi một ấn tượng không mấy gì là trong sáng đối với một số nghệ sĩ Việt Nam đang ở đất nước Tự Do như Hoa Kỳ… Khoảng cuối tháng Tư là tháng mà người Việt hải ngoại của chúng ta lấy đó là thời gian đau buồn và thất vọng, là thời gian của Quốc Hận, thì cộng sản Việt Nam đã cho là chiến thắng và liên hoan. Nên khi tôi nhìn thấy hình ảnh của một vài nghệ sĩ quen thuộc của Paris By Night treo phất phơ giữa đường phố chính của Đà Nẵng, to lớn và rạng rỡ dọc theo hai bên đường, cùng chung vai với những biểu ngữ chuẩn bị cho những ngày liên hoan ăn mừng của họ thì tôi đã sững sờ, hụt hẫng và đau xót cho cả một cộng đồng người Việt Tự Do tại khắp nơi trên thế giới!…  Tôi đã ngẩn ngơ đứng nhìn hình ảnh của Chí Tài và Thanh Hà thật trong sáng và rõ ràng, hình chân dung treo đứng bên những cột cờ dọc bên con đường chính của Đà Nẵng. Hai khuôn mặt quen thuộc của Paris By Night to lớn, thêm Dương Triệu Vũ trong tờ quảng cáo nho nhỏ của một hộp đêm và không biết còn ai nữa không vì tôi cũng không theo dõi rõ lắm những khuôn mặt mới đã làm tôi buồn đau điếng vì không ngờ những nghệ sĩ này lại vô tình và dửng dưng với cộng đồng người Việt Tự Do như vậy!… Đã biết là họ có quyền tự do của họ để trình diễn ở bất cứ nơi đâu nhưng tôi thiết nghĩ đã là một người Việt mang danh nghĩa tỵ nạn chính trị, tỵ nạn cộng sản và đã lao đao trên chuyến đường vượt biển tìm tự do, đã từng khó nhọc trong các trại tỵ nạn thì họ không thể nào vô tình và vô ý thức để có thể trở về Việt Nam trong khoảng thời gian 30 tháng Tư để trình diễn như một đóng góp cho công cuộc liên hoan của cộng sản!… Những hành động vô ý thức này đã là một cái tát tai thật phũ phàng cho người Việt Tự Do tại hải ngoại. Sự tham gia chương trình liên hoan của các nghệ sĩ này đã làm một trò cười cho đám cộng sản Hà Hội vì rõ ràng là họ đã công nhận chiến thắng của cộng sản chứ không phải đã ngậm ngùi buồn thương cho một Quốc Hận của người Việt Nam Cộng Hoà!!!… oái oăm thay, khi về Saigon vài ngày sau tôi tình cờ ngồi xem chương trình Lam Phương mới nhất của Paris By Night thì lại thấy chính cô ca sĩ Thanh Hà đã nói là mình xuất thân từ trại tỵ nạn nào đó! Quả là mâu thuẫn! Cô ấy đã quên béng cái lý do tại sao cô ấy đã phải là người tỵ nạn rồi! Cô ấy đã quên hẳn tại sao cô ấy đang là một người Việt Nam gốc Mỹ!…”

Từ tin tức Khánh Ly về hát ở VN và tấm poster nêu trên, dư luận dấy lên nhũng phẫn nộ nhắm vào Khánh Ly, cho rằng Khánh Ly đã phản bội khán giả từng mến mộ cô.  Phải chăng vì vậy mà “ai đó” đã lập tức tung ra cái gọi là “Đêm Nhớ Về SàiGòn”, sẽ tổ chức tại San Jose, vào đúng ngày 30/4/2014, với lời quảng cáo ghi rõ “Khánh Ly với Đêm Nhớ Về Sài Gòn vào ngày Thứ Tư 30/4/2014 được chụp lại trong Diễn Đàn Mẫu Tâm”

(http://mautam.net/forum/viewtopic.php?t=175075&sid=c896009f62d94a5794e192b51d89c89a)

Sự xuất hiện của Khánh Ly trong “Đêm Nhớ Về Sài Gòn vào ngày Thứ Tư 30/4/2014” [hình poster đính kèm] không biết có góp phần “chửa cháy” được ngọn lửa đã đốt cháy Khánh Ly vì sự xuất hiện của ca nhi về chiều này ở “Live concert Khánh Ly” vào đêm 9/5/2014 tại Trung tâm Hội nghị Quốc gia, Hà Nội”.

Nhưng, cho dầu thế nào “Khánh Ly cũng đã là con ếch bị luộc” theo chiến thuật “luộc ếch” được Việt cộng từng bước thực hiện trong suốt ba thập niên qua.

Để hiểu rõ chiến thuật luộc ếch, Giáo Già xin trích lại đây một đoạn trong bài viết của Trần Mộng Lâm mà Giáo Già nhận được qua email, như sau:

Năm 1996, Daniel Quinn viết cuốn sách có tên là Truyện của B (The Story of B) nói về lịch sử nhân loại trong đó ông dành riêng một chương để viết về con ếch, với những dòng như sau: Nếu ta bỏ một con ếch vào một nồi nước sôi, thì con ếch sẽ dẫy dụa và nhẩy ngay ra khỏi nồi nước. Nhưng nếu ta bỏ ếch vào nồi nước lạnh, để ếch nằm trong đó, rồi từ từ nâng nhiệt độ lên, thì ếch ngồi trong đó thoải mái cho đến khi bị luộc chín lúc nào không biết…

… Câu chuyện bắt nguồn từ một tài liệu xuất hiện năm 1987 ghi lại một cuộc thí nghiệm tại Institut John-Hopkins năm 1982 : Một con ếch bị bỏ trong một nồi nước lạnh, sau đó người ta nâng nhiệt độ lên một cách rất chậm, chỉ 0,002 độ C mỗi giây. Sau 2 giờ 30 phút, con ếch bị luộc chín mà không nhúc nhích gì.

Câu chuyện lý thú nói trên khiến người ta liên tưởng đến hoàn cảnh nước Việt Nam ta, với tà quyền CS trong nước, và khối người Việt Hải Ngoại.

Vào đầu thập niên 1980, những người Việt định cư tại nước ngoài căm thù CS đến thâm gan, tím cật. Ai nói đến CS, là người ta chống đối mãnh liệt. Rồi ngày tháng qua đi, CS thì vẫn thi hành một chính sách độc tài, độc đảng như cũ, vẫn hà hiếp, bóc lột người trong nước như xưa, nhưng người tỵ nạn thì không phải tiếp xúc trực tiếp với những cán bộ ác ôn hàng ngày. Mối hận thù cũng không thể quên, nhưng cường độ một ngày một giảm đi. Hơn nữa, sau một thời gian dài cần cù làm ăn, người tỵ nạn đã có của ăn, của để, họ nghĩ đến việc trở về cố hương, để trước là thăm nơi quê cha đất tổ, nhưng cũng có phần để lên mặt với đời.

Mới đầu, số người về rất ít, sau càng ngày càng nhiều, nhất là vào các dịp Tết.

Rồi Ông Nguyễn Cao Kỳ, Rồi ông Phạm Duy, rồi các ca sỹ nổi tiếng, ngày nào lếch thếch nơi Mã Lai. Hồng Kông, hay Thái Lan, Nam Dương, trong các trại tỵ nạn, nay áo quần diêm dúa, môi son đỏ choét, về lại cố hương, để có được “hạnh phúc hát trước đồng bào”, làm như lòng yêu nước của họ to hơn số đô la chứa trong các phong bì mà họ nhận được sau những buổi trình diễn cuối đời.

Ngày nào, khi Đàm Vĩnh Hưng qua hát, người ta bảo nhau đi phản đối, tay cầm cờ vàng, miệng hô đả đảo. Ngày nay, Nguyễn Thanh Sơn, người quan trọng gấp mấy lần Đàm Vĩnh Hưng, đi Mỹ, đi Canada, chẳng ai thèm đặt vấn đề, lại còn bắt tay, phỏng vấn xỳ xèo.

Việc này, thực đâu có gì lạ, mà phải la làng. Chỉ là một trong muôn ngàn thí dụ của ‘boiling frog syndrome’.” [Xin xem bức biếm họa của Babui trích từ http://www.danchimviet.info/ ngày 17/4/2014].

Bên cạnh bài viết của Trần Mộng Lâm, Giáo Già cũng nhận được bài viết của Trần Khải nói về hiện tượng “Nước Ấm Luộc Ếch” có đoạn như sau (xin trích nguyên văn):

“…chiến lược này trong sách Tàu đã nói từ xa xưa rồi: độc chiêu ‘Nước ấm luộc ếch.’  Truyện Tàu tưạ đề ‘Vũ Nghịch Càn Khôn’ của tác giả Chúc Long Ngữ, …kể rằng:

“Tôn Long Vũ Thần tự hỏi, trong đầu lập tức hiện ra chuyện mà trước đây hắn từng gặp qua, đó là một con ếch bị vứt vào trong nồi nước đang sôi, tiềm lực của ếch bạo phát, thoáng một cái đã nhảy ra ngoài, người nó chỉ bị thương một chút mà thôi, chứ không nguy hiểm đến tính mạng. Cũng là con ếch đó, nhưng để trong nồi nước ấm, rồi tăng nhiệt độ từ từ, ếch sẽ không phát giác ra điều gì, đến khi nước sôi, thì nó mới cảnh tỉnh ra, đến lúc này nó đã không còn có năng lượng để nhảy ra nữa rồi, chỉ có thể chịu chết trong nồi nước sôi mà thôi. Câu chuyện này có tên gọi là nước ấm luộc ếch…”(hết trích)

Trở lại thực tế VN, trong lúc ‘CSVN luột ếch Việt kiều” thì “Trung cộng cũng luộc ếch Việt cộng” với dã tâm đô hộ Việt Nam không kém phần hiệu nghiệm.  Xin được trích bài của cựu Thiếu tướng VC Nguyễn Trọng Vĩnh, nguyên Đại sứ CSVN tại Trung cộng từ năm 1974 tới năm 1987, có tên CHÚNG TA ĐANG MẤT NƯỚC TỪNG PHẦN VÀO TAY GIỚI CẦM QUYỀN TRUNG QUỐC” đăng trên http://www.boxitvn.net/ ngày 17/4/2014, nguyên văn:

“…chúng ta đương mất nước từng phần vào tay những nhà cầm quyền TQ, và sẽ mất nữa:

Trước đây họ đã mua được hàng ngàn hecta rừng biên giới, một đoạn bãi biển Đà Nẵng, người Việt Nam không ai vào được…

Vài năm gần đây, họ đổ tiền vào đầu tư bất động sản, địa ốc, những nơi ấy họ đã xây nhà hay chưa cũng là lãnh địa của họ rồi.

Họ chi 40 triệu đôla mua hơn 6 triệu cổ phiếu của Công ty Vinacafe Biên Hòa, trở thành cổ đông lớn thứ 2 của công ty. Họ tăng cường mua cổ phần của nhiều công ty nước ta, đến một lúc họ mua được 51% cổ phần, sẽ biến thành công ty của TQ, những mảnh đất mà các công ty này tọa lạc sẽ nghiễm nhiên trở thành đất của TQ.

Tập đoàn Yulun, Giang Tô xây dựng nhà máy sản xuất sợi, dệt, nhuộm tại Vụ Bản, Nam Định chiếm 80.000 m2 đất. Lấy Tập đoàn dệt may Việt Nam làm bình phong, TQ dự kiến xây dựng nhà máy dệt tại huyện Nghĩa Hưng chiếm diện tích khoảng 1.500 ha.

Một người dân Kỳ Anh nói: “Người TQ hầu như đã làm chủ thực tế huyện Kỳ Anh”.

Họ xây dựng tường cao tốc dọc phía Đông đường quốc lộ suốt từ Kỳ Anh qua Cẩm Xuyên đến chân Đèo Ngang, phía trong bức tường ra biển, họ làm gì trong đó không ai biết được.

Họ thuê cảng Cửa Việt (Quảng Trị). Họ được Đài Loan nhượng dự án khu kinh tế Formosa bao gồm cả cảng Vũng Áng chiếm một diện tích rất rộng, riêng cảng là 3.300 ha. Cảng Vũng Áng là điểm cực kỳ xung yếu, nó là yết hầu của miền Trung, TQ làm chủ, khi họ trở mặt, họ có thể khống chế đường giao thông của ta cả trên bộ lẫn trên biển, chia cắt nước ta làm 2 phần. Cửa Việt và Vũng Áng, họ cấm người ra vào, có thể họ đương xây dựng thành căn cứ quân sự.

Tóm lại, những nơi mà TQ thuê, mua, đầu tư đã trở thành lãnh địa của TQ. Người Việt Nam, công an, chính quyền địa phương không được vào, ngay cả công trường nhà máy nhiệt điện Vĩnh Tân do TQ thầu đương xây dựng, phó giám đốc công an tỉnh Bình Thuận cũng không được vào. Thế là tất cả những nơi nói trên, ta mất chủ quyền, chẳng phải là mất nước từng phần là gì?

Những nơi TQ thuê, mua, đầu tư họ đều đưa người của họ sang làm. TQ trúng thầu 90% công trình trọng điểm của nước ta. Bằng nhiều thủ đoạn, bất chấp luật pháp của nước ta, họ đưa ồ ạt lao động phổ thông vào. Thế là họ vừa thực hiện được mục đích di dân vừa bố trí được đội quân thứ 5 hàng vạn người rải khắp nước ta. Rất nhiều người trong số họ lấy vợ Việt Nam, sau thời hạn 50, 70 năm sẽ có hàng trăm “làng TQ” trong nước ta.

Cứ đà này, sớm muộn nước ta sẽ trở thành “thuộc quốc” hoặc “thuộc địa kiểu mới” của chủ nghĩa bành trướng, bá quyền Đại Hán!..

Phải nói thẳng ra đây là trách nhiệm của các cấp nắm quyền của ta từ dưới lên trên.

Hoặc do mê muội bởi “16 chữ, 4 tốt”, “cùng ý thức hệ”, mà không thấy được giới cầm quyền TQ miệng thì nói “hữu nghị”, nhưng hành động thì ác độc, đầu óc thì thâm hiểm, nên tạo cho họ mọi sự dễ dàng. Làm gì có “cùng chung ý thức hệ”? Từ khi Đặng Tiểu Bình nói: “Mèo trắng, mèo đen, mèo nào bắt được chuột là mèo tốt” thì họ đã đi theo con đường TBCN rồi, dù vẫn nêu xây dựng CNXH đặc sắc TQ. Còn ở nước ta, tuy tên nước vẫn là XHCN, nhưng trong nội dung có gì là XHCN đâu?!

Hoặc do không tiếp thu được ý chí quật cường của cha ông, nên tự ty, tự cho mình là nước nhỏ, quân yếu, nhân nhượng họ cho yên, vẫn giữ được quyền, được ghế.

Hoặc quá sợ họ đánh, nên họ đề xuất gì, yêu cầu gì đều chấp nhận; họ sai trái, vi phạm luật pháp của ta, không dám xử lý.

Hoặc có vị “ăn xôi chùa ngọng miệng”, quyền ký thì ký, quyền bỏ qua thì bỏ qua, để mặc họ muốn gì cũng được.

Hoặc chỉ thấy tiền, cho thuê, bán, cho đầu tư, cấp dự án, thì được tiền, tiền cho ngân sách đồng thời cho cả cá nhân, cho nhóm lợi ích, bất chấp sự nguy hại cho đất nước, đúng là “sống chết mặc bay, tiền thầy bỏ túi”…

Tôi rất tâm dắc với suy nghĩ của bạn Hoàng Mai về con đường cao tốc Lào Cai – Hà Nội, cho rằng: “Mục đích trước mắt của tuyến đường này là để hàng hóa TQ xâm nhập Việt Nam một cách nhanh hơn, rẻ hơn, qua đó nhằm bóp chết nền sản xuất của Việt Nam, cũng là để vơ vét tài nguyên của Việt Nam một cách nhanh hơn…”.

Tôi nghĩ, đến một thời cơ nào đó, TQ xuất quân đánh ta thì chính con đường cao tốc này cho phép bộ đội cơ giới của họ tiến rất nhanh đến Hà Nội. Từ xưa đến nay, các thế hệ cầm quyền TQ chưa bao giờ từ bỏ ý đồ thôn tính nước ta và tiến xuống bá chiếm Đông Nam Á…” (hết trích).

Con “ếch luộc Khánh Ly” và những con “ếch luộc Việt kiều”, bên cạnh những con “ếch luộc Việt cộng”; được trình bày trong mùa Quốc Hận 30 tháng 4 có thể khiến dư luận lo lắng nhiều về tương lai dân tộc Việt Nam sẽ bị luộc như thế; nhưng nhìn kỹ thì “như vậy” chớ “đâu có phải vậy”; vì cho tới nay, mặc dầu chưa có thống kê rõ ràng; chưa có ai dám nói hầu hết Việt kiều đã bị luộc.

Thật vậy, với con số 4 triệu rưỡi người hải ngoại, theo cách nói của Nguyễn Thanh Sơn; hay ít ra cũng hơn 3 triệu người ở hải ngoại, như con số vẫn được nhiều người dùng lâu nay; thì con số mấy chục ngàn người, mấy trăm ngàn người, thậm chỉ cả triệu người, được nói là về VN hằng năm, thì đâu có gì chắc chắn tất cả họ đều bị luộc.

Trong khi đó, các cấp lãnh đạo VC công du hải ngoại; ngay cả Nguyễn Thanh Sơn, một Thứ trưởng Ngoại giao, kẻ chịu trách nhiệm điều hành cái gọi là Nghị quyết 36, vừa mới đi Canada, đi Mỹ…; có ai dám trực diện đương đầu với người Việt hải ngoại, có bao nhiêu người trong số họ, số nhiều hay số ít, đã bị luộc. Đặc biệt, có ai dám nói có bao nhiêu cán bộ đi công tác hay “tham quan” hải ngoại; các du sinh, cho dầu là “con ông cháu cha”, là con của tư bản đỏ hay là sinh viên học sinh ưu tú được học bổng xuất ngoại; đã bị nếp sống tự do ở các nơi chúng đến luộc chúng, khiến chúng tìm cách ở lại hợp pháp, hay “mánh mung”, thậm chí làm cả chuyện bất hợp pháp như làm giấy tờ giả… để lưu cư, để xin nhập tịch Mỹ, nhập tịch Canada, Pháp, Úc…

Do vậy, nếu Khánh Ly có bị luộc, có bị làm con ếch luộc; thì cứ để người “thương nữ bất tri vong quốc hận” này chịu chung thân phận của những con ếch luộc Việt kiều.  Thôi, hãy quên đi hình ảnh chiếc áo dài in dậm lá cờ Quốc gia VN nền vàng ba sọc đỏ cô nàng mặc ngày nào khi trình diễn trên sân khấu hải ngoại [xem hình đính kèm]; cho dầu có ai giúp cô nàng chửa cháy được hay không.

Hẹn con thư sau,

Giáo Già