Hào kiệt mới?
BNS Tự do Ngôn luận số 282
Ban Biên Tập
Theo “Top Ten ấn tượng năm 2017” của nhà báo Trương Duy Nhất, đứng đầu bảng là “Chiến cuộc ‘nhóm lò’”: Một chiến cuộc rúng động chính trường Việt 2017. “Thiêu đốt” Uỷ viên Bộ chính trị Đinh La Thăng…. Truy bắt Trịnh Xuân Thanh từ Đức đưa về nước… và các cuộc kỷ luật, triệt hạ hàng loạt tên tuổi đình đám khác. “Lò ông Trọng” là sự kiện chính trị nóng bỏng, ấn tượng nhất, khắc hoạ chân thật nhất tình hình đảng sự…”. Liên hệ với sự kiện này và đứng hàng thứ 3 là “Đà Nẵng, điểm nóng chính trường Việt: …Từ việc phế truất trung ương uỷ viên, tước hàm Bí thư thành uỷ đối với Nguyễn Xuân Anh, tới cảnh cáo Chủ tịch Huỳnh Đức Thơ, và cuối cùng là cuộc khám xét, khởi tố, truy nã Phan Văn Anh Vũ (Vũ Nhôm)”. Đài BBC, trong bài “Việt Nam: 7 sự kiện nổi bật năm 2017”, cũng xếp vụ “Ông Đinh La Thăng bị truy tố” ở hàng thứ nhì.
Hiển nhiên, kẻ nổi bật lên trên tất cả những biến động chính trường này đồng thời là người cầm trịch mọi vụ việc chính là đương kim Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng. Hỗn danh “Trọng Lú” nay xem ra nhường chỗ cho những lời xưng tụng kiểu như: “Dân tộc ta, mỗi khi vận nước lâm nguy, lại xuất hiện nhân kiệt: ‘Tuy mạnh yếu từng lúc khác nhau. Song hào kiệt đời nào cũng có’ (Nguyễn Trãi). Nguyễn Phú Trọng là một đáp ứng của lịch sử. Không ai có thể thay thế ông ở thời khắc có nhiều rạn vỡ này. Hiện tại, ông đang mạnh tay trừ bạo, cứu nguy cho dân tộc” Hoặc: “Thời khắc lịch sử này chỉ có bác Trọng mới làm được”…
Đặc biệt một thành viên Luật sư đoàn Hà Nội, ông Trần Đình Triển, còn đưa lên Facebook một bài nhận định nhan đề “TBT Nguyễn Phú Trọng, vị hào kiệt của dân tộc”. Trong đó có những câu đại ý: Vốn đã đầy đủ vinh quang, lẽ ra ông Trọng có thể nghỉ ngơi, nhưng vận mệnh của Đảng, chế độ và của dân tộc, kể cả mệnh trời buộc ông ở lại gánh vác nhiệm vụ mà non sông, nhân dân giao phó để loại trừ bè lũ tham nhũng, lôi kéo sự tin yêu của nhân dân với chế độ trở lại, giữ ổn định về chính trị để đưa quốc gia tiến lên… Bước đầu, ông Trọng đã thành công vẻ vang, quân dân cả nước kính trọng, yêu mến, tin tưởng, ủng hộ; cuộc chống giặc nội xâm do ông lãnh đạo sẽ thắng lợi và lịch sử sẽ lưu danh ông như 1 hào kiệt dân tộc…
Trước những lời khen tặng từ lâu vắng bóng đối với một lãnh tụ đảng cao cấp như thế, đã có những câu bỡn cợt, rằng “Khen là nghề có triển vọng nhất hiện nay. Nghề này không cần kiến thức, không phụ thuộc vào định hướng dư luận, không bị cưỡng chế thu hồi, không sợ bị thế lực thù địch lợi dụng, không cần có lòng tự trọng cao, lại có nhiều cơ hội tiến thân !” Hoặc “Cần phải trơ trẽn một cách toàn diện”. Vài facebooker thì bảo nhận định của ông Triển “nặng mùi”, “nâng bô”, “tuyệt đỉnh công phu” nịnh bợ…. Chừng 600 người tán thành chuyện FB Chú Tễu phong ông Triển là “Đại Lão Bô của làng Phây”. Thiên hạ có lý để dè bỉu ông Triển và qua đó dè bỉu Tổng Trọng như thế.
– Trước hết vì có nhiều dấu hiệu rõ ràng cho thấy việc tống giam để điều tra, truy cứu trách nhiệm, chuẩn bị xét xử một số cá nhân như Đinh La Thăng, Trịnh Xuân Thanh và thuộc hạ… việc Ủy ban Kiểm tra của Ban chấp hành TW đảng đề nghị kỷ luật nhiều đảng viên cao cấp như Lê Phước Thanh, Đinh Văn Thu, Nguyễn Khánh Toàn (cả ba đã hoặc đang nằm trong tỉnh ủy Quảng Nam)… việc Ban chấp hành TW đảng quyết định tước bỏ mọi chức vụ trong đảng của Ngô Văn Tuấn (phó chủ tịch Thanh Hóa) và của Võ Kim Cự (cựu bí thư Hà Tĩnh), chức vụ bí thư tỉnh ủy Vĩnh Phúc mà Phạm Văn Vọng từng mang trước khi nghỉ hưu, kỷ luật cựu Bộ trưởng Công thương Vũ Huy Hoàng… mới nhất là cuộc khám xét, khởi tố, truy nã thượng tá an ninh Phan Văn Anh Vũ (Vũ Nhôm)…. Hết thảy các việc đó đều là trò mỵ dân cả!
Bởi lẽ năm 1992, Bộ Chính trị từng ban hành Quyết định 44 về quản lý cán bộ. Theo quyết định này thì những cá nhân như Đinh La Thăng, Vũ Huy Hoàng, Phạm Văn Vọng, Lê Phước Thanh …. đều do Bộ Chính trị quản lý. Những cá nhân như Nguyễn Khánh Toàn, Ngô Văn Tuấn… đều do Ban Bí thư của Ban chấp hành TW quản lý. Tuy nhiên cho đến giờ này, các ủy viên Bộ Chính trị, thành viên Ban Bí thư vẫn tự xem họ vô can. Riêng ông Trọng – kẻ đảm nhiệm vai trò TBT từ năm 2011 và lâu nay vẫn được báo chí công cụ ca ngợi như người dẫn đầu công cuộc “chống tham nhũng, chỉnh đốn Đảng” – chưa bao giờ lên tiếng thừa nhận đủ loại sai phạm nghiêm trọng mà các thành viên cao cấp của tổ chức do ông đứng đầu gây ra đối với đất nước về mặt chính trị, kinh tế, xã hội…
Tổng Trọng chẳng lẽ hoàn toàn vô can trong việc Đinh La Thăng ung dung bước vào Bộ Chính trị sau khi phá nát Tập đoàn Dầu khí trị giá 5 tỉ đô Mỹ, rồi biến các dự án phát triển hạ tầng bằng hình thức BOT để thu tiền mãi lộ, bóc lột dân tình và vẫn còn gây điêu đứng cho xã hội? Chẳng lẽ Tổng Trọng không hề liên đới trách nhiệm trước việc Phạm Văn Vọng dẫu có hàng loạt sai phạm nghiêm trọng lúc làm Bí thư Vĩnh Phúc vẫn được điều động về Ban chấp hành TW đảng làm phó chủ nhiệm Ủy ban Kiểm tra, chuyên giám sát việc thực thi Quyết định nói trên của Đảng”? Bên cạnh đó, việc để yên lành nhiều nhân vật hay vụ việc gây công phẫn dư luận như Nguyễn Thị Kim Tiến (bộ trưởng Y tế), Trịnh Văn Chiến (Bí thư tỉnh ủy Thanh Hóa), Phạm Thị Thanh Trà (bí thư tỉnh ủy Yên Bái), Phạm Sĩ Quý (em Phạm Thị Tranh Trà), Châu Thị Thu Nga (đại biểu QH)… khiến dư luận cho rằng chiến dịch của TBT chỉ là triệt hạ phe cánh, thanh trừng nội bộ, tranh giành giữa các nhóm quyền lợi như đã từng xảy ra trong mọi đảng CS từ đông sang tây, tự trước tới giờ.
Nguyễn Phú Trọng là “hào kiệt Dân tộc”, tại sao trong nhiệm kỳ TBT trước, ông đã để cho Nguyễn Tấn Dũng thao túng lộng hành, biến các đại công ty quốc doanh và đại tập đoàn nhà nước thành những “quả đấm thép” phá vỡ nền kinh tế quốc gia, gây nên những món nợ công và nợ xấu chẳng biết bao giờ trả nổi? Rồi trong nhiệm kỳ này, là “nhân kiệt Đất nước”, sao ông lại để xảy ra chuyện mất đất mất biển, thảm họa Formosa, vi phạm nhân quyền, khủng hoảng quan hệ với nhiều quốc gia Tây phương?
– Thứ đến, cho dẫu ông Trọng lúc này có thực tâm “nhóm lò đốt củi”, “đả hổ diệt ruồi” thì vẫn không có lý do gì để bốc con người này lên tận mây xanh: Bởi lẽ kẻ nhóm lò (và cả tổ chức ông đại diện) đã và đang được dân nuôi để phục vụ Tổ quốc thì chống tham nhũng là một trong vô vàn bổn phận của họ. Lâu nay họ bỏ bê việc này, để đất nước lụn bại, dân tình điêu đứng, bây giờ mới làm thì có hy vọng cứu vãn mọi sự được chăng và có đáng khen chăng? Rồi việc cho vào lò đám rác rưởi kia tuy là cần thiết nhưng cũng chỉ xử lý được phần ngọn, cắt ngọn này sẽ mọc ngọn khác trong cái cơ chế độc tài độc đảng chỉ có thể đẻ ra tham nhũng. Chỉ khi bứng hết gốc rễ (xóa sổ chế độ CS) thì mới giải quyết được vấn đề. Nhưng ông Trọng có dám làm thế không? Cũng phải đặt câu hỏi rằng ai đã tạo ra nhiều rác rưởi như vậy? Có thỏa đáng chăng khi đánh giá cao kẻ đốt rác mà rác ấy do chính đương sự và bè đảng làm nên, chất đống gây ô nhiễm và tai họa mấy chục năm trời?
– Tiếp nữa, các vụ bắt bớ, khởi tố nhiều quan chức, đại gia đỏ trong thời gian qua khiến đa số nhân dân nhận ra những sự thật hiển nhiên và cay đắng chỉ có ở đất nước bị độc tài cộng sản thống trị. Thứ nhất, trong một xã hội mà đảng đứng trên luật pháp (thậm chí trên Hiến pháp), không hề tôn trọng luật pháp hay tạo ra những bộ luật có lợi cho đảng, thì mới có chuyện quan chức, đại gia, cán bộ to, đảng viên gộc lộng hành dễ dàng như vậy suốt bao năm trời trước khi bị sờ gáy. Những tệ nạn như hối lộ, tham nhũng, móc nối, lợi dụng tài sản chung để trục lợi cá nhân, chà đạp luật pháp để cướp của cải và đoạt cơ hội của dân lành… diễn ra đầy dẫy ở mọi nơi và trong mọi lĩnh vực, từ hành chính tới địa chính, từ ngân hàng tới dầu khí, từ công thương tới giao thông…
Thứ hai, cũng chỉ quan chức cộng sản, đại gia đỏ mới có cơ hội sở hữu, mua bán, sang nhượng bao nhiêu lô đất bạc đất vàng như trong vụ Phan Anh Vũ ở Đà Nẵng, Phạm Sỹ Quý ở Yên Bái, Nhóm Him Lam ở Sài Gòn… Và không một tay nào có thể làm ăn hay phất lên nhanh mà không có phe cánh, «nhóm lợi ích» vốn liên tục và nhung nhúc đẻ ra từ đảng. Phía sau Nguyễn Xuân Sơn, Hà Văn Thắm, Đinh La Thăng, Phan Anh Vũ, Trịnh Xuân Thanh… là những Nguyễn Văn Bình, Hoàng Trung Hải, Nông Đức Mạnh, Nguyễn Tấn Dũng… và cả Nguyễn Phú Trọng.
Thứ ba, cả đất nước, giang sơn mà tổ tiên dân Việt bao đời đổ mồ hôi, nước mắt, xương máu để xây dựng và bảo vệ, nay trở thành tài sản riêng của đảng CS nói chung và quan chức CS nói riêng. Đất đai nhà cửa, tài nguyên thiên nhiên, lãnh thổ lãnh hải cho tới 90 triệu sinh mạng dân đen, chúng muốn sang nhượng, mua bán, đổi chác, phá hoại hoặc đem dâng cho giặc Tàu…thế nào tùy ý, để rồi dông sang các nước dân chủ, nơi tôn trọng tự do và nhân quyền, hầu hưởng thụ lâu dài của cải cướp được từ dân và nước. Bởi lẽ “sự nghiệp giải phóng”, “mục tiêu cách mạng” của đảng CS là như vậy: cướp chính quyền trọn vẹn để “bao nhiêu lợi quyền ắt qua tay mình” dù cuộc cách mạng này là vô ích, vô nghĩa, tổn hại cho nước, thiệt hại cho dân như lịch sử chứng tỏ. (Theo Song Chi).
– Song song với việc nhóm lò, đốt rác nói trên, Nguyễn Phú Trọng và đồng đảng, cùng cánh đang nhóm một cái lò to hơn để đốt những gì giá trị của Dân tộc. Đó là tiếp tục gây nạn dân oan mất đất mất nhà, đẩy hàng chục triệu người vào cảnh vô phương kiếm sống. Đó là tiếp tục xô nền giáo dục quốc dân, nền văn hóa dân tộc và nền đạo đức xã hội (bị chính trị hóa, đảng lợi hóa) vào cảnh suy đồi băng hoại. Đó là tiếp tục dung dưỡng những tội phạm phá hoại môi trường như Formosa và các nhà máy nhiệt điện của Tàu cộng để giết biển, giết sông, giết dân, giết nước. Đó là tiếp tục thành lập những lực lượng kiểm soát tư tưởng, đàn áp ý thức, hành hạ xác thể, cưỡng bức cuộc sống nhân dân như “chiến sĩ internet” của công an, “lực lượng 47” của quân đội, như an ninh côn đồ, “quần chúng tự phát”, Hội Cờ đỏ… Đó là tiếp tục cuộc chiến chống lại các các tôn giáo và các nhóm đấu tranh nhân quyền bằng những luật lệ bạo ngược, những chiến dịch đàn áp (bắt trên 30 người năm 2017), những phiên tòa phạt nặng. Đó là tiếp tục chính sách thần phục Tàu cộng qua 50 cơ chế và 34 văn kiện hợp tác (ký kết năm rồi).
Cho nên chớ hy vọng vào cuộc chiến chống tham nhũng của Nguyễn Phú Trọng hay bất cứ cá nhân nào trong ĐCS. Không thể diệt được quốc nạn này khi còn chế độ độc tài độc đảng, khi quyền lực của đảng còn bao trùm tất cả, không bị hạn chế và kiểm soát bởi một hệ thống tam quyền phân lập cộng với sức mạnh của truyền thông độc lập và uy thế của quần chúng tự do.