Góp ý với người cộng sản “phản biện trung thành” – Nguyễn Ngọc Sẳng

Cac Bai Khac

No sub-categories

Góp ý với người cộng sản “phản biện trung thành” – Nguyễn Ngọc Sẳng

Đứng trước nguy cơ sụp đổ tài khoá, dân chúng phản kháng, chống đối thuế khoá, nhất là hiện tượng công khai đòi tách đảng xuất phát từ những cựu quan chức cao cấp. Họ kêu gọi tách đảng, đổi tên đảng, trở lại với tên Đảng Lao Động, đổi tên đảng (cộng sản) thành đảng Dân Tộc. Cựu Đại sứ Nguyễn Trung  gắng sức dở nắp quan tài lôi ra “hai đảng tham chính là đảng Dân Chủ và đảng Xã Hội, nếu có nhiều đảng sẽ rối, không cần thiết”.  Thêm vào đó, trước thềm Hội nghị Trung ương 6 cựu Tổng Bí thư Lê Khả Phiêu nhấn mạnh về tính cấp thiết của đổi mới bộ máy chính trị bằng cụm từ “không còn đường lùi”.  Vì vậy những người cộng sản thuộc loại “phản biện trung thành” đưa ra nhiều giải pháp nhằm “hà hơi tiếp sức” cho sự thống trị của đảng.

Tôi nghĩ còn có một số ít vị vì quyền lợi của dân tộc, sự an nguy của tổ quốc, nhưng não trạng cộng sản của họ quá ngắn so với tầm nhìn của người Việt Nam trong nước và cả ở hải ngoại.  Tôi xin lý giải tại sao họ lại có quan niệm như vậy.

Quí vị đó sinh ra, lớn lên, được đào tạo, làm việc, giữ sổ hưu trong môi trường Xã Hội Chủ Nghĩa (XHCN) gần, hoặc suốt cuộc đời mình, nên nhận định của quí vị không thể thoát ra khỏi não trạng duy trì XHCN, XHCN là siêu việt, là tinh hoa của nhân loại, quí vị chỉ cần sửa đổi những sai lầm của đảng để đảng còn tiếp tục tồn tại, tiếp tục đưa đất nước vào con đường tối tâm vô tận và xã hội băng hoại khủng khiếp.

Quí vị đã từng chứng kiến những sai lầm nghiêm trọng được tiếp diễn suốt chiều dài đảng cộng sản lãnh đạo đất nước, nhưng quí vị vẫn muốn đảng tiếp tục lãnh đạo.

Có những sai lầm giết hại hơn 172 ngàn nông dân vô tội trong cải cách ruộng đất, sai lầm khi quyết định giết gần 6000 người dân xứ Huế, trong đó quí vị biết chắc đa số là dân thường không dính dáng gì với VN Cộng Hoà cả.

Sai lầm khủng khiếp nhất là tiến hành cuộc chiến tranh ủy nhiệm của cộng sản quốc tế với mưu đồ nhuộm đỏ khắp vùng Đông Nam Á.  Cuộc chiến đã giết hại gần 4 triệu người Việt Nam và biến Miền Bắc thành một trong năm nước nghèo nhất thế giới.  Đảng cộng sản có xứng đáng được cơ hội nữa để sửa sai, để lãnh đạo đất nước?  Xin quí vị thành tâm trả lời câu hỏi nầy.

Quí vị có thể chỉ duy nhất biết rằng chỉ có XHCN là ưu việt nhất hành tinh nầy, nên chỉ cần sửa sai lầm là được, là trở nên tốt.  XHCN đã bịt mắt, dối gạt quí vị quá lâu, nên rất ít người thấy được thế giới bên ngoài.  Có thể đa số quí vị không thấy/biết cuộc sống của người dân trong các chánh thể tự do, dân chủ, hay biết mà cố tình làm ngơ vì quyền lợi, vì sự khiếp sợ.

Có ai trong quí vị đã có lần tự hỏi mình rằng tại sao Liên Sô và các quốc gia cộng sản Đông Âu không chọn con đường sửa sai để đảng cộng sản họ tiếp tục ngự trị, mà họ đồng loạt, không thương tiếc, không do dự thay thế chế độ cộng sản.

Đảng cộng sản Việt Nam đã sửa sai bao nhiêu lần rồi mà vẫn không tốt, vẫn sai, và càng sửa lại càng sai, vậy chính họ cho quí vị, cho mọi người biết họ là thực thể không thể sửa sai được.  Xin đừng hoài công.  Xin đừng kéo dài nổi thống khổ của dân tộc, họ đã trải qua quá nhiều gian khổ từ cuộc chiến do quí vị và đảng CS tạo ra.

Nói theo ông Nguyễn Trung, chỉ cần hai đảng, đảng Dân Chủ và đảng Xã Hội, nhiều đảng sẽ rối.  Có thể đó là cách ngăn cản tiến trình đa nguyên đang manh nha gần đây, dù ông luôn lên tiếng đòi cải cách thể chế, đòi đa nguyên.  Hoặc ông không tiếp thu được tinh hoa của đa nguyên trong sinh hoạt dân chủ.

Nói chung quí vị với nhiều nhận thức, lý giải khác nhau, nhưng chung qui vẫn là cải cách và không thay thế một chế độ mà chính quí vị đều nhìn nhận họ thất bại trong mọi cải cách.  Nói cách khác quí vị vẫn hết sức tin tưởng vào đảng cộng sản dù họ luôn thất bại trong mọi cải cách và vẩn để họ chủ động cải cách.

Đừng đem đất nước nầy, dân tộc nầy ra làm vật thì nghiệm nữa.  Hãy buông tha dân tộc, đất nước nầy để những con người cần cù sử dụng tài nguyên ông cha để lại, để tạo cuộc sống yên ổn, đầy tình người mà tự ngàn xưa ông cha ta đã xây đấp. Cởi trói họ, cho họ cất cách cùng bay với những con rồng khác của Châu Á. Nếu không, không biết phục thiện, cứ tiếp tục chà đạp nguyện vọng, trấn áp họ, con cháu họ. Tức nước vở bờ, làng sóng dân chủ sẽ tống trôi những vết nhơ, những ngày đen tối lịch sử vào biển cả trước sự reo hò của dân tộc.  Điều nầy đang cận kề.

Qúi vị có người đã trải qua hết cuộc thăng trầm của đất nước, có người vinh hạnh cho mình có công với đất nước, với dân tộc, xin quí vị trả lời dùm những câu hỏi sau đây:

Có người cộng sản nào hãnh diện khi được gọi là Việt cộng (cộng sản Việt Nam) không?

Trong chiến tranh, thường dân có bao giờ chạy theo phía Việt cộng để được che chở không?

Người lính Việt Nam Cộng Hoà vì không thể bỏ dân khi dân chạy theo họ; cưu mang, đùm bọc họ, người lính biết việc đó làm trở ngại, cản bước họ nhưng họ chấp nhận với tinh thần trách nhiệm, với lòng nhân ái, với tình quân dân cá nước. Các ông có làm được điều nầy không? Hay đem bắn gần 6 ngàn người trong đó đa số là dân lành, lý do là vì sợ thả họ ra, họ sẽ khai hết những cơ sở địa phương, Việt cộng nằm vùng.

Đó là tôi phạm chiến tranh,  các ông có xứng đáng lãnh đạo đất nước nầy không?

Người dân miền Bắc, sau khi tàn cuộc chiến, họ vào Nam và nhận thấy sự thật hoàn toàn khác với những gì đảng đã nói với họ ròng rã mấy chục năm. Họ nhận ra bộ mặt gian dối của đảng. Sự thật quá rõ, các ông có dám chấp nhận sự thật đó không?

Người tù cải tạo bị đày ra miền Bắc đã nhiều lần nghe người dân miền Bắc trách móc rằng “chúng tôi chờ các ông ra giải phóng chúng tôi, mà bây giờ như thế nầy sao”? Các ông đã làm gì để người dân rên siết và thất vọng như thế?

Gương mặt đảng cộng sản đã bị lột xuống, huyền thoại về chủ nghĩa cộng sản “làm theo lao động, hưởng theo nhu cầu” đã lộ rõ sự hoang tưởng mà người cộng sản nham hiểm, ác độc dẫn dắt dân tộc đi suốt 70 năm qua. Còn ai trong những ngưuời còn chút lương tri hãnh diện với thành tích cách mạng của mình nữa không?

Từ năm 1954 người miền Bắc đã thấy rõ sự kềm kẹp, gian dối, lộng hành của đám cán bộ cộng sản. Sự tàn ác vô tiền khoáng hậu của giới lãnh đạo chóp bu khi giết bà Cát Hanh Long, người nuôi họ như người mẹ hy sinh để cung phụng con mình, rồi chính chúng nó lại giết mình!

Không biết bao nhiêu người ngậm ngùi cho bà Nguyễn Văn Sô phải sống lầm than vì bao nhiêu biệt thự, bao nhiêu tài sản bị các lãnh đạo cao cấp cộng sản mượn và không bao giờ trả dù biết người chủ, bà Sô, phải đi thuê căn nhà trọ tồi tàn, để nuôi con mình. Còn cảnh nào tàn bạọ hơn không? Vậy làm sao thu phục lòng tin nhân dân vào cuộc đổi mới?

Gần đây nhất, ông Trịnh Vĩnh Bình nghe theo chánh sách đổi mới kinh tế, mang tiền từ Hoà Lan về Việt Nam đầu tư, góp phần xây dựng quê hương. Rồi ông đau đớn, mọi người bàng hoàng khi những cán bộ cao cấp của đảng vu khống ông để tịch thu tài sản, bỏ tù ông cho dù có sự can thiệp từ cấp Thủ Tướng, tài sản vẫn không trả lại và ông trốn trại tù về lại Âu Châu. Thế thì liệu còn ai nghe theo lời đảng nữa không? kể cả cán bộ của đảng còn nghe, tin đảng nữa không?

Vậy đổi mới để làm gì khi biết chắc không còn cơ hội thuyết phục dân, đảng viên của mình?

Xin quí vị nhớ lại làn sóng trốn chạy cộng sản của 1 triệu dân miền Bắc năm 1954.

Hình ảnh cuối năm 1974, từng đoàn thuyền từ miền Trung, dân chúng tay xách nách mang, bỏ lại nhà cửa, ruộng vườn vượt biển vô Nam lánh nạn cộng sản.

Sau 1975 khoảng 2 triệu người liều mình trốn chạy cộng sản, trong đó nửa triệu người vùi thây nơi biển cả. Tại sao họ dám làm cuộc mạo hiểm như thế?

Hàng ngàn người vượt biên bằng đường bộ qua Cao Miên, Lào để tìm đường thoát cộng.

Hình ảnh đó tự nói lên nổi kinh hoàng của người dân khi nghe hai tiếng Việt cộng.

Và câu nói “nếu cột đèn mà biết đi thì cũng vượt biên rồi”.  không có lời quê mùa, mộc mạc nào diễn tả sinh động nổi sợ hãi của người dân với Việt cộng.

Từ năm 1975 người dân miền Nam thấy rõ sự dốt nát, tham lam và gần đây nhất là sự tham nhũng, lộng quyền, mua quan bán chức.  Họ thấy bao nhiêu là biệt phủ xa hoa, bao nhiêu xe sang trọng mà cán bộ có, bao nhiêu đám cưới xa hoa, phung phí của con cái quan chức cộng sản trong gần 20 năm qua.  Liệu họ tin vào sự thay đổi đường lối của đảng không?

Đừng phí thì giờ, làm chuyện vô ích. Hãy mạnh dạn thay thế chế độ cộng sản vì người dân không thể tiếp tục sống mãi trong sự kinh hoàng. Người dân không còn chút tin tưởng nào vào chế độ cộng sản. Các ông thừa biết nếu tổ chức cuộc bầu cử công khai, trong sạch, có sự giám sát của quốc tế, cộng sản tức khắc bị loại ra khỏi quyền lực.

Vì vậy cứ tiếp tục dùng chiêu bài sửa sai để tiếp tục thống trị dân tộc, đất nước nầy, bất chấp mọi thiệt thòi, kìm hãm mà người dân đang gánh chịu.  Đó là tội đồ của dân tộc.

Thời đại truyền thông đại chúng, 40 phần trăm người trẻ ở Việt Nam dùng điện thoại thông minh, họ biết tất cả việc làm của đảng cộng sản, biết hết mọi xấu xa, tham lam, dốt nát của những người lãnh đạo cộng sản từ trung ương đến địa phương, thì họ còn tin vào cuộc thay đổi nửa không?

Phải mạnh dạn, cùng toàn dân mạnh dạn bước vào giai đoạn lịch sử mới của dân tộc, giai đoạn hồi sinh đất nước, giai đoạn để chứng minh cho thế giới, nhất là láng giềng Đông Nam Á thấy Việt Nam không hèn, Việt Nam có đủ dũng khí, Việt Nam có đủ thông minh để đưa đất nước họ vượt qua vũng lầy lịch sử, ngẩn mặt cùng năm châu. Để thế giới không còn khinh khi nhìn người Việt Nam như người ăn cắp, thế giới phải kính trọng người phụ nữ Việt Nam, họ không đi ra nước ngoài để bán thân xác gởi tiền về nuôi gia đình. Trả lại danh dự cho người phụ nữ Việt Nam, trong đó có con gái, cháu gái, chị, em chúng ta nữa. Và nhất là cho bọn giặc Tàu biết sức đề kháng của dân tộc Việt Nam để từ bỏ mộng bành trướng.