Đừng Để Ánh Sáng Ảo Của «Đèn Cù» Che Quyền Người Dân Lật Đổ Bạo Quyền? – Phan Văn Song

Cac Bai Khac

No sub-categories

Đừng Để Ánh Sáng Ảo Của «Đèn Cù» Che Quyền Người Dân Lật Đổ Bạo Quyền? – Phan Văn Song

Tham luận: Đèn Cù và Nhơn Quyền, Thực tế và Ảo tưởng:

Đừng Để Ánh Sáng Ảo Của «Đèn Cù» Che Quyền Người Dân Lật Đổ Bạo Quyền? – Phan Văn Song

A/ Chế độ Hà nội qua ánh sáng ảo «Đèn Cù»:

1/ Tranh giành quyền lực giữa hai đám gia nô:

Suốt mấy tuần qua, dư luận cộng đồng Hải ngoại bỗng rộn lên bởi một cuốn sách, thiên hạ rủ rê, kháo nhau, cùng nhau bàn tán, quảng cáo cho nhau, cùng rầm rộ đọc cuốn Hồi ký Đèn Cù của Trần Đĩnh. Chúng tôi cũng (như mọi người) nhận được cuốn sách ấy do chú em bên Mỹ gởi tặng. Và hơn một tuần qua, đêm nào cũng bỏ ra nửa giờ (một sự cố gắng hết mình không thể vượt qua nổi) để ráng đọc (nói theo Tây «pour ne pas mourir idiot» gọi là để biết cũng như người ta) để xem tác giả muốn nói gì? Đến hôm nay đã trên mười đêm vẫn chưa đọc hết nổi nửa cuốn. Để biết gì? Chẳng gì ngoài những gì mình đã biết rồi, bởi những kinh nghiệm cá nhơn, qua những chung đụng suốt 5 năm (với 4 năm ngục tù) với những người của chế độ đương quyền cộng sản, từ những cán bộ quản giáo, binh sĩ hoặc công an gác tù kém học, hay những cán bộ kinh tế hay quân đội với một trình độ tương đối văn hóa và hiểu biết khá hơn qua 14 tháng «làm việc» với ban quân quản thuộc K9 điều hành cơ sở BGI. Nói tóm lại, tất cả, mọi sự mọi việc, từ những chế độ đối đãi, hay quan hệ trao đổi khi làm việc – (xin lỗi bà con khi dùng từ ngữ nầy, vì không có từ miền Nam tương đương khác để dùng). Không có từ ngữ miền Nam để dịch từ ngữ chế độ của miền Bắc! vì từ chế độ của định nghĩa cộng sản ngấm ngầm nói quy chế, cách thức làm việc, quan hệ, cư xử lẫn nhau, giữa con người và con người –  đến cá nhơn của những nhơn vật được nói, được kể, được tả trong «Đèn Cù» đều là những điển hình, «con đẻ» của một chế độ (nghĩa miền Nam) chánh trị rỗng tếch, thùng rỗng kêu to, bề ngoài, đạo đức giả, giả tạo, đểu cán, khốn nạn, lấy cái nói láo, cái xạo, cái đểu, làm phương châm, lấy cái lường gạt làm phương tiện, để sống còn, để tranh nhau, chiếm đoạt địa vị chức vụ,…  hại dân hại nước! Và cái nguy hiểm hơn cả, là cùng nhau bảo vệ, kẻ gia nô Liên Xô, người gia nô Tàu Cộng. Đại diện chế độ chánh trị gia nô nầy là câu nói của Lê Duẩn, câu nói đã ngu, và lại càng ngu xuẩn hơn là buộc người nhà mình hãnh diện viết trên tấm bia nơi mộ chôn của mình «Chúng ta đánh Mỹ là chúng ta đánh giùm cho Liên Sô và cho Trung Quốc!». Đây cũng là tất cả cái tinh thần của cả cuốn hồi ký của tác giả Trần Đĩnh!

Tác giả tự cho là người yêu «Hòa Bình chống Chiến Tranh». Thật sự anh thuộc phe thân Liên Sô vì trung thành với học thuyết, được huấn luyện Mác-Xít chống phe thân Trung Cộng, với chủ nghĩa Mao-ít lai căng. Anh tự cho anh là nạn nhơn vụ án Xét Lại. Có thể đúng! Nhưng tác giả không thuyết phục người đọc, cá nhơn tôi vẫn nghi ngờ, vì Trần Đĩnh không cắt nghĩa rõ ràng tại sao anh «không bị đi tù» như những người khác (Vũ Thư Hiên…) Tác giả nay đã 84 tuồi (tác giả hơn cá nhơn tôi đúng một con giáp – nếu ngày sanh khai đúng? Vì cả với Hồ Chí Minh mà ngày sanh đã là hai ba cái, còn ngày chết của sai! – Thì anh nầy sanh cùng ngày cùng tháng với tôi, nhưng anh sanh năm con Ngựa lớn 1930 còn tôi cũng con Ngựa nhưng nhỏ hơn một giáp), anh đã bất mãn? Trước năm 1975 rồi, vì nạn nhơn Vụ Án Xét lại, anh vào Nam cũng vài lần từ sau 1975, nhưng anh không tỉnh ngộ (như Dương Thu Hương) anh phải chờ đến ngày nay, năm 2014, mới tỉnh ngộ để viết, để chê bai, để chửi bới, để tố cáo đồng bọn từ Hồ chí Minh đến Trường Chinh, Lê Duẩn, Lê Đức Thọ… là những tay bịp bợm, đểu cán vân vân và vân vân… nhưng khổ một nỗi là nay tất cả đều chết cả, không một tay còn sống để tự biện hộ. Tác giả chửi, chê một chế độ chánh trị mà tác giả không nói rõ rằng tác giả là một tòng phạm, vì tác giả đã phục vụ trong giới tuyên truyền, trong giới báo chí, tác giả từng viết tiểu sử những Hố Chí Minh, những Trường Chinh và những tay đại ma đầu khác. Tác giả đúng là tội phạm đã lường gạt,  đã, bằng ngòi bút tác giả hô hào nhơn dân Việt Nam xung phong bỏ mình vào cái gọi là Cứu Nước. Bằng ngòi bút, đã xúi dục nhơn dân Việt Nam, quần chúng Việt Nam… nhứt là những thanh niên, thanh nữ Việt Nam suốt bao năm tháng, suốt bao thế hệ, hy sanh cả tuổi xuân mình lao đầu vào chỗ chết để… con cháu của họ ngày nay vẫn tiếp tục làm nô lệ, công nhơn hạng bét, cu li, cửu vạn cho tư bản ngoại quốc vào đầu tư làm giàu cho các hậu duệ của bạn bè tòng phạm với tác giả. Còn đất nước Việt Nam? Tác giả có lý, tác giả đã thua, vì Việt Nam ngày nay không được làm chư hầu cho Poutine mà là do nhóm Mao-ít Tàu Cộng chiếm giữ. Có lẽ vì thế mà tác giả đã cay cú phanh phui chưởi bới? Còn cái gì làm cá nhơn chúng tôi dị ứng cuốn Hồi ký Đèn Cu, đó là văn phong. Chúng tôi đã đọc nhiều sách do các tác giả gốc miền Bắc cộng sản, Bùi Tín, Vũ Thư Hiên, Dương Thu Hương, Nguyễn Huy Thiệp, Tô Hoài… nhưng với Trần Đĩnh thật rất xa lạ…

2/ Văn Phong ngoại lai:

Phải! Tác giả Trần Đĩnh dùng một giọng văn rất xa lạ đối với người miền Nam như chúng tôi. Nhiều đoạn tôi phải đọc đi đọc lại để hiểu, nhiều từ ngữ xa lạ của miền Bắc cộng sản, hoàn toàn xa lạ với chúng tôi. Hai ba lần tôi gọi điện thoại cầu cứu anh bạn, cựu thầy giáo Việt Văn ở các trường trung học ở Sài gòn (bạn tôi cũng được chú em tôi gởi tặng cuốn Đèn Cù) bạn tôi cũng không hiểu các từ ngữ ấy. Cách hành văn lối kể chuyện cộng sản thật tình không thuận lỗ nhĩ, những câu văn nửa chừng xuân, lơ lửng con cá vàng, nói không hết ý, lấp lửng kiểu cộng sản, tự ý kiểm duyệt, hay tự ý đục bỏ, tôi thua. Mình dân sống miền Nam, muốn gì nói nấy, phát ý phải nói rõ ý. Đã gọi là dám viết sách chửi lung tung, mà còn sợ húy, phải viết tắt PM, viết tắt là X,… mình không biết PM là ai, X là ai ? Phải cần phụ đề Việt ngữ. «Đèn Cù» là một cuốn sách viết cho các người cộng sản trong cuộc đọc. Phải ở phải sống phải theo thời luận Cộng sản đọc mới hiểu. Đây là một loại sách cho những «initiés – người trong cuộc» đọc, người cùng «clan – nhóm» đọc. Chúng tôi người Việt Nam ngoài cuộc, hoàn toàn không hiểu; và chẳng có ích lợi gì cho vận mệnh tương lai của dân tộc và của đất nước Việt Nam khi đọc cuốn sách nầy! Mất toi một lô thì giờ. Thật là mất tiền không tiếc 25 dollars cộng cước phí, chỉ tiếc công chú em và công mình đọc, thêm thời gian viết những giòng nầy.

Đèn Cù cũng được trình bày dưới dạng «người trong cuộc, nhơn chứng sống biết nhiều hiểu nhiều, (kiểu tôi không phải thằng mù sờ voi, mà tôi là thằng sáng mắt thấy rõ) dưới dạng hồi ký sống, và viết sự thật về những chuyện «thâm cung bí sử của triều đình cộng sản», nhưng cũng là một bài «biện hộ Hố Chí Minh»: Ông Cụ không biết gì cả, ông Cụ không tán thành …và ông Cụ (cũng như Võ Nguyên Giáp và cả Trần Đĩnh…) ngậm miệng ăn tiền. Thật là thằng chống cũng hèn, thằng gia nô cũng hèn! Vì phe gia nô Nga đấm đá giành giựt quyền lực với phe gia nô Tàu, thế thôi, that’s it! Tất cả đều hèn, kẻ thắng được cầm quyền, đưa vận mệnh Việt Nam vào con đường Hán hóa, cũng như kẻ mất quyền ngậm miệng ăn tiền, bắt đầu bằng Hồ Chí Minh, qua Võ Nguyên Giáp, Trường Chinh hay Phạm Văn Đồng… hay cả Lê Duẩn và Lê Đức Thọ cặp bài trùng Mao-ít, nhưng tay hèn số một, điển hình cho cái Hèn của nhóm cộng sản Việt Nam phải nói là Tố Hữu, khi làm thơ Khóc Xì Ta Lin đã là một cái biểu tượng một cái Hèn rồi, nhưng khi tỏ ra uất hận khi các đồng chí mình chê Mao, lại là một cái Đại hèn thứ hai. Thử hỏi ở miền Nam mình có ai khóc Kennedy hơn cha hơn mẹ mình không? Thử hỏi miền Nam mình có ai uất hận khi Nixon bị nạn Watergate mất chức không?

3/ Nhóm Xét lại = nhóm Phản tỉnh, đại diện cho Chánh nghĩa? Ảo tưởng:

Đèn Cù đối với chúng tôi, chỉ là một chiến dịch được dàn dựng lên, như một bức tường ảo để chứng minh rõ rằng ở chế độ (chánh trị) miền Bắc (hồi đó trước năm 1975) vẫn đã có những người «bất đồng ý kiến» rồi – xin quý bà con nhận rõ tôi không nói chánh kiến mà là dùng từ ý kiến và như vậy chứng minh một cách tự nhiên, qua vai trò Trần Đĩnh, người kể chuyện, với một giọng văn cố gắng trá hình vô thưởng vô phạt  đại diện một nhóm người, chống chế độ, yêu hòa bình, chống chiến tranh (sic) đã có mặt (Trần Đĩnh cũng quơ luôn ông Hồ cho ông già Hồ ăn có vào nhóm luôn, on ne prête aux riches, người ta chỉ cho nhà giàu thiếu nợ) Nhóm người được mệnh danh là Nhóm Xét lại, và bị trù dập. Ở đây, chúng ta không cần bàn tán về nhóm xét lại, hay chủ nghĩa xét lại, chẳng qua chỉ là một nhóm chánh trị tranh giành quyền lực đó thôi. Xét lại, thân Nga, yêu Hòa bình, chống Chiến tranh? Láo phét! Quên sao thời kỳ chiến tranh lạnh? Quên sao Blocus Berlin? Quên sao chạy đua Vũ trang? Quên sao được giàn hỏa tiễn ở Cuba? Và làm sao quên được vai trò Liên Sô trong chiến tranh xâm lăng miền Nam, chống Việt Nam Cộng Hòa miền Nam, chống quân đội Mỹ và đồng minh đến cứu Việt Nam? Súng AK của ai? Giàn hỏa tiễn SAM của ai? Chiến đấu cơ MIG 15, 17, 21 của ai? Xe tăng T54 của ai? Và vai trò của các cố vấn Nga? Và vai trò các xạ thủ cao xạ của mạng lưới bảo vệ Hà nội? Trong Đèn Cù Trần Đĩnh hoàn toàn bỏ qua những vai trò ấy chỉ nói đến Chống Tàu để hợp thức hóa hay cập nhựt hóa, và thời đại hóa, một hình ảnh do «Đèn Cù» sáng tạo. Phải đúng, Việt Nam và chế độ miền Bắc Cộng sản có theo Tàu, nhưng cũng như có theo Nga, rồi theo Nga chống Tàu, rồi 1979 lãnh bài học Tàu, đáng lý phải sáng mắt nhưng sau năm 1989 khi Đông Âu sụp đổ lại mặc áo thụng qua triều cống ở Thành Đô «khấu đầu dưới trướng liệu điều kêu ca » với Tàu. Cả một quá trình gia nô! Từ ngày khởi đầu Cách mạng tháng tám đến ngày nay là một chuổi dài gia nô… Ngày nay đám gia nô vẫn cầm quyền. Gia nô Tàu nhưng vẫn gởi người đi triều cống cầu cạnh Huê kỳ mong được làm gia nô Huê kỳ. Và nhóm cựu Xét lại gia nô Nga, trở cờ dùng Đén Cù đưa ra một ánh sáng ảo để nhơn dân Việt Nam, cùng dư luận những người yêu nước Việt Nam ở Hải ngoại cũng như ở quốc nội tin tưởng vào những con người nầy, và mong người trong nước và cả Hải ngoại tin cậy sẽ trao chánh nghĩa cho các người cựu Xét lại, nay Phản tỉng cầm quyền… Đừng hòng, dân Việt Nam không có ngu lần thứ hai nữa đâu. Quá khư Gia nô Nga, quá khư gia nô bọn quyền lực gia nô Tàu còn đó, ngày nay chả nhẽ bước sang gia nô Mỹ mà nhơn dân tin sao? Đừng mong…

Lợi dụng Phong trào Chúng Tôi Muốn Biết, tác giả Trần Đĩnh được một nhóm người (ai? với dụng đích gì?) tung sách Đèn Cù ra với hy vọng rọi một ánh sáng trả lời với một cái gọi là sự thật với những chuyện gọi là thâm cung bí sử hay sự thật bề trái của những tay đầu xỏ thuở xưa. Thế nhưng những sự thật ấy không trả lời được những sự thật của Phong trào Chúng Tôi Muốn Biết. Đấy là những chuyện đấm đá thuở xưa của hai thế lực phe phái. Phong Trào Chúng Tôi muốn Biết là Muốn Biết Sự Thật Ngày nay: tình hình tham nhũng? Gia tài tài sản của những tên đầu xỏ ngày nay? Hãy thử kiểm điểm những thất thoát, những phần của gia tài, tài sản quốc gia Việt Nam, bị thất thoát, rút ruột, ăn cắp… bởi toàn bộ các đảng viên Đảng Cộng sản cầm quyền, và trả lời bằng những con số thật!

Cũng trong hướng trả lời Phong Trào Chúng Tôi muốn Biết Nhà Cầm Quyền Cộng sản Hà Nội đã tổ chức cuộc triễn lãm Cải Cách Ruộng Đất cũng chỉ để chứng tỏ cái thật tình nói thật. Nhưng đi đêm mãi cũng gặp ma, vỏ quýt dày móng tay nhọn,… bị khinh mãi người dân đâm ra khôn, dân chúng rủ nhau mặc áo đỏ, cầm biểu ngữ tụ tập trước Phòng Triễn lãm «Hỏi Giấy Nhà Cầm Quyền». Triễn lãm Cải Cách Ruộng Đất để cho Nông Dân có Ruộng có Đất? Vậy thì hãy trả lời những chuyện Nhà Đất bị Đảng ăn cắp? Trả lời sao đây? Và Phong Trào nầy đã buộc Nhà Cầm quyến Cộng sản phải đóng cửa dẹp Triễn lãm Cải Cách Ruộng Đất. Thật là Gậy Ông Đập Lưng Ông. Triễn lãm là để Giải Độc Chuyện Đất Đai ngày xưa, nhưng lại bị Chuyện Đất Đai ngày nay phá bỏ. Trần Đĩnh dùng ánh sáng ảo của Đèn Cù để soi ánh sáng vào sự thật ngày xưa, nhưng ngày nay đang bị những đòi hỏi phải dùng Đèn Pha Dân Chủ, Đèn Pha Nhơn Quyền soi vào và phá vỡ những huyền thoại Cách mạng do Đảng Cộng sản Bạo Quyền dùng độc tài đảng trị kềm kẹp Nhơn dân.

Kết luận: Đã đến lúc Nhơn quyền phải lật đổ Bạo Quyền.

Chỉ có Lật đổ Bạo quyền Cộng sản mới Biết được những sự thật. Một cuốn Đèn Cù, hai cuốn Đèn Cù không kể hết được… Phải 600 trang, phải 1200 trang, phải một Trần Đĩnh, phải hai Trần Đĩnh cũng chưa đủ… dù Trần Đĩnh đầy tài nghệ với quá trình viết tiểu sử Hồ Chí Minh, tiểu sử Trường Chinh cũng không viết được tất cả những sụ thật mà Nhơn dân Việt Nam ngày nay muốn biết. Dù sao đi nữa với một quá trình viết những tiểu sử của những nhơn vật đầu sỏ công sản thì đấy là chẳng qua chỉ là quá trình của một tay viết mướn láo khoét. Vì tất cả chúng ta ngày nay ai cũng biết là Hồ Chí Minh vói những  tiểu sử từ gia cảnh, gia thế, gia tộc đều có một lịch sử mờ ám, láo khoét: Tên giả, ngày sanh giả, ngày chết giả, con người sống đã giả, và ngày nay xác chết nằm trong cái lăng xây bằng xi măng cốt sắt cũng giả nốt. Vậy thì làm sao tin tưởng Trần Đĩnh nói thiệt? Chuyện thâm cung bí sử? từ Hồ Chí Minh, đến Trường Chinh, qua những người bạn cùng lứa với Trần Đĩnh như Chế Lan Viên, Phan Kế An, Lê Liêm… đều đối đãi với nhau bằng láo khoét cả. Cả cuốn Đèn Cù Trần Đĩnh có gọi ai là bạn không? Bạn với cái nghĩa của người miền Nam mình, có tao có mầy, parce que c’est toi, parce que c’est moi, chết sống bên nhau!

Đôi hàng chia sẻ:

Tiện đây chúng tôi cũng nói qua những người trí thức nạn nhơn cộng sản mà anh em Hải ngoại mình hùa nhau thương thiếc, chắc lưỡi hít là. Đấy là hai vị Ngưyễn Mạnh Tường, Trần Đức Thảo, chỉ nói đến hai vị ấy thôi và nói rằng… chúng tôi không thương tiếc gì các Cụ ấy cả, trái lại chúng tôi trách hai Cụ ấy một cái tội rất lớn:

Các Cụ đã làm cái gương để bao nhiêu thế hệ đàn em đi lầm đường. Lỗi hai Cụ ấy to lắm. Hai Cụ học giỏi, hai Cụ là thần tượng của bao nhiêu đàn em trí thức. Hai Cụ bị lường gạt vì hai Cụ kém cái nhận xét, kém cái thông minh nhận thứcTây nó gọi là discernement. Các Cụ không có discernement. Cụ Trần đậu Agrégation về Philosophie, một sức học vượt bực, Cụ làm luận án về Marx mà không biết gì về Marx cả. Năm 1950, Cụ sống ở Pháp mà Cụ không biết bao nhiêu người Đông Đức vượt ngục bức thành Bá linh, Cụ cũng không biết Blocus Berlin, vậy thì Cụ sống với ai? Trong Đèn Cù Trần Đĩnh kể Cụ Trần vào Sài gòn thấy Sài gòn sống thoải mái và nghe được nhạc Trịnh Công Sơn, mới hiểu rõ chế độ miền Nam không bị kềm kẹp như Hà nội tuyên truyền! Chán quá Cụ Trần Đức Thảo ơi! Bà Dương Thu Hương suốt đời sống ở Hà nội, sắp hàng tem phiếu quen rồi, vào Sài gòn thấy mình bị lầm còn «biết» ngồi xuống vệ đường khóc cho thân phận mình. Còn Cụ Trần Đức Thảo? Cụ Thảo từng sống ở Việt Nam thời Tây đô hộ, Cụ có sắp hàng và lãnh tem phiếu không? Cụ qua Pháp du học thời chiến tranh vừa dứt, Cụ có lãnh tem phiếu và sắp hàng không? Thế mà khi về ở Hà nội Cụ có thể tin rằng miền Nam bị Mỹ kềm kẹp không có chén sành ăn cơm, phải ăn muổng dừa, không có gạo ăn, dân miền Nam đói. Người dân miền Bắc ngu đã đành, Cụ với bằng Agrégation de Philosophie Cụ sao cũng ngu như vậy?  Vì Cụ ngu mà đàn em tưởng Cụ khôn nên một lô đàn em theo Cụ về Bắc chết cả… Tội các Cụ to lắm,… Các Cụ đáng tội chết là đúng, các Cụ còn lôi theo một lô đàn em.

Các Cụ ấy được đất nước nuôi dưỡng, hưởng Tứ Ơn. Ơn Trời Đất cho cái may mắn, thông minh hơn người học một biết mười. Ơn Đất Nước tạo những người Việt Nam học hành khoa bảng, kiến thức ngang ngửa với Tây phương. Ơn Đồng Bào cực khổ làm ăn, để đưa cái trí thông minh đặc biệt người Việt Nam mình xuất ngoại so sánh không thua gì ngoại quốc. Và Ơn Cha mẹ nuôi dưỡng. Các Cụ đáng lý phải biết trả cái trung cái  hiếu rằng mình thành công thành tài giúp Đất Nước, giúp Nhơn dân, giúp Gia đình, giúp Đồng bào. Hai Cụ không, về phục vụ Hồ Chí Minh lường gạt Nhơn dân, gây chiến tranh máu lửa. Cuối cùng Cụ Nguyễn Mạnh Tường chết trong đau khổ kéo theo bà vợ và đứa con. Còn Cụ Trần Đức Thảo, trở về Pháp sống nhờ tiền bố thí của đám đàn em. Uổn công! vô tích sự! Xác các Cụ, thân thể các Cụ, đời sống các Cụ, sự nghiệp các Cụ, các Cụ có quyền đi sai, làm sai. Nhưng đàng nầy các Cụ lôi các đàn em theo. Tội các Cụ to lắm! Tội nghiệp! Tội Nghiệp!

Ngày nay muốn dứt cái vòng lẩn quẩn, phải dứt bỏ Bạo quyền. Đấu tranh đầu tiên là đấu tranh đòi Nhơn quyền. Một trong những Nhơn quyền là quyền lật đổ bạo quyền, hôn quân. Đó là quyền Công dân. Đấu tranh cho Dân Chủ là đấu tranh với Nhà cầm quyền, trong quan hệ trao đổi, xin cho. Đấu tranh cho Nhơn quyền là lật đổ trả quyền cho Nhơn dân. Ngày Nay phải lấy cái Nhơn quyền số một là lật đổ Bạo quyền. Lật đổ Đảng Cộng sản là giải quyết tất cả. Lật đổ Đảng Cộng sản là thành lập một chế độ Dân Chủ, Công Bằng, Luật Pháp, Hiến Định. Lật Đổ Đảng Cộng sản là tìm lại Tự Do, tìm lại Tự Quyết! Mong lắm.

 

Hồi Nhơn Sơn, Mùa Thu 2014

Phan Văn Song