Đại hội Đảng và cái chết của một học sinh bị bức cung
“Sống không bằng chết“. Đó là tiếng kêu oan thấu trời xanh của một thanh niên 17 tuổi vì oan ức, vì bị bức cung, nhục hình mà phải tự sát ngay trước thềm ĐH Đảng.
Nhà văn Võ Thị Hảo – 19-1-2016
Sống không bằng chết…
Trong khi Bộ chính trị và TW Đảng CS VN mở hết cuộc họp này đến cuộc khác, tiêu tốn vô số thì giờ và tiền bạc của dân chỉ để chia chác các ngôi vị, chuẩn bị cho Đại hội Đảng 12, người dân VN cứ tiếp tục phải sống trong tình trạng có nhiều người vô tội bị tra tấn đến chết hoặc phải tự sát dưới bàn tay bức cung nhục hình của công an VN.
Những tiếng kêu oan của người sống và người chết, tiếng cảnh báo và phẫn nộ của dư luận trong nước và quốc tế đã rơi vào thinh không. Trong hàng ngũ lãnh đạo cao cấp của Đảng về dự Đại hội hôm nay đã không thấy ai làm gì để đáp lại tiếng kêu oan khẩn thiết, đớn đau quặn ruột của người dân VN!
Không kể mấy trăm vụ mà báo chí đã đưa tin trước đây, mới nhất, bản tin ngày 16/11/2016, báo Doisongphapluat.com cho biết, em Nguyễn Tấn Tâm, đang ngồi học tại lớp 9 trường THCS xã Tịnh Bắc, tỉnh Quảng Ngãi thì bị công an xộc vào lớp bắt đưa ra trụ sở. Theo tố cáo của em Tâm trước khi chết thì em đã bị công an tra khảo, đánh đập, bức cung buộc em nhận tội ăn cắp tiền của người hàng xóm và 10 vụ trộm cắp khác rồi mới thả về nhà. Oan ức quá, lại bị làm nhục trước toàn trường cùng toàn xã, em đã phải uống thuốc diệt cỏ tự tử để minh oan rằng mình không trộm cắp.
“Ba má ơi, con xin lỗi con chưa báo hiếu được cho ba má. Con sống không được nữa. Mang nỗi oan ức vào người nhưng chẳng có ai tin con nên con xin lỗi ba má con đi trước đây. Sống không bằng chết“.
Đọc lá thư tuyệt mệnh của Tâm, biết rằng em là một người tử tế, hiếu thuận với cha mẹ. Người có lương tâm không thể không đau xé lòng và căm phẫn những kẻ đã vu cáo và truy bức em đến mức phải chết trong đớn đau quằn quại nhiều ngày.
Chủ tịch Ủy ban nhân dân huyện Sơn Tịnh, một Đảng viên, một “phụ mẫu của dân“ đã làm gì trước những hành động gián tiếp giết người của những công an viên thuộc huyện ông ta quản lý? Ông ta có trái tim con người không?
Điều đầu tiên ông làm cũng chẳng khác gì nhiều Đảng viên cộng sản có chức quyền trước ông ta đã làm. Đó là dối trá và bao che cho những kẻ nằm trong bộ máy chính quyền đã giết dân trên đất nước VN dưới quyền lãnh đạo của đảng CS này. Ông ta nói rằng khi công an hỏi cung Nam, có mẹ và cậu ruột của em chứng kiến, không có chuyện đánh đập bức cung. Trong khi đó mẹ em khẳng định là không hề chứng kiến.
Công an ở Bộ, trung ương, tỉnh, huyện, công an thôn xã ở đâu cũng đều là Đảng viên CS. Chí ít, họ hoạt động dưới sự chỉ đạo nghiêm ngặt của tổ chức Đảng CS. Họ làm bất cứ điều gì Đảng cũng biết vì tổ chức mạng lưới Đảng là hết sức tinh vi và dày đặc, với kinh phí vô hạn định lấy từ tiền đóng thuế của dân.
Ngày 15/1/2016, một người dân vô tội cũng đã chết sau 10 ngày bị công an Quỳ Hợp – Nghệ An bắt tạm giam. Khi bị bắt, sức khỏe ông Đặng Văn Hạnh bình thường. Người nhà không được biết tin gì về ông. Họ được công an gọi đến để nhận xác ông đã bị bầm tím cùng nhiều vết thương trên thân thể, gan và dạ dày bị thủng. (theo phapluatso.com, bài “Tử vong sau khi tạm giam, dạ dày bị thủng, mặt nhiều vết bầm tim“, 17/1/2016).
Công an Quỳ Hợp – những người đã tra tấn ông Hạnh đến chết, cũng là Đảng viên Đảng CS VN.
“Lập công dâng Đảng” bằng cách giết dân và đánh linh mục?
Chỉ trong hơn 10 ngày trước Đại hội Đảng 12 mà lực lượng công an đã dùng bức cung và nhục hình giết chết hai người dân vô tội.
Sự hành hung của đám tay chân thuộc hệ thống chính quyền Đảng trị là có hệ thống, liên tục và ngày càng tăng về mức độ tàn nhẫn.
Mục sư Tin lành Nguyễn Hồng Quang đã bị hành hung tới 4 lần chỉ trong 3 tháng đầu năm 2015 tại thị xã Bến Cát, tỉnh Bình Dương bởi một nhóm “côn đồ“ hơn 20 người. Máu ông chảy ướt đầm mặt và áo. Công an đến, chỉ lập biên bản và không làm gì “nhóm côn đồ“.(theo VRNs , 26/3/2015).
Ngày 31/12/2015, linh mục Anton Đặng Hữu Nam tại Nghệ An, trên đường đi từ bệnh viện về đã bị khoảng 20 tên côn đồ bao vây, đánh đập và đạp ngã xuống kênh nước ngay giữa trờ rét. Công an xã đứng ngay đó mà vẫn để mặc! Đương nhiên dư luận không thể bác bỏ nhận định rằng công an với côn đồ là một trong vụ này.
Họ lập công dâng Đại hội Đảng bằng cách ra oai sinh sát vậy ư? Lễ tế quỷ thần nào mà có tục hiến sinh dâng máu dân?
Một đất nước mà công an thì ngang nhiên giết dân và hành hung linh mục, giáo dân. Các luật sư lương thiện dám đứng ra bảo vệ người dân thì bị chính nhà cầm quyền vu cáo, hành hung và bắt giam, thì đất nước ấy đã thuộc về ác quỷ, đất nước của địa ngục. Người lương thiện đương nhiên bị tước đoạt ngay cả chốn nương náu cuối cùng.
Họ lấy máu của dân để lập công dâng Đảng đấy.
Những Đảng viên giết dân hôm nay có khác gì cán bộ Đội cải cách giết dân thời Cả cách ruộng đất! Cũng vu cáo, cũng dùng bức cung nhục hình buộc họ phải nhận tội rồi giết chết, bỏ qua pháp luật, công lý và tòa án.
Họ làm thế vì tội vu cáo, tội giết người là được thể tất, được bao che. Nếu lỡ giết nhiều người quá, khi cấp trên bao che không nổi, thì cũng chỉ một lời xin lỗi hoặc một hình phạt nhẹ cho qua chuyện là xong.
Những kẻ giết người ấy đều là Đảng viên. Tầng tầng lớp lớp họ là Đảng viên, có chức có quyền, chí ít cũng có súng, nắm đấm và dùi cui trong tay.
Cái chính thể độc Đảng này đã ngầm cho phép họ muốn giết ai thì giết. Bằng cách khi có cướp và giết thì có cấp trên và đồng nghiệp cùng cả một hệ thống Đảng bao che thoát tội và họ vẫn nhơn nhơn hành nghề. Đó là bởi Đảng cộng sản đã đứng trên pháp luật và trên tất cả mọi người dân. Khi đã xác định địa vị như vậy, chẳng ai đụng được đến Đảng vì Đảng là tuyệt đối, là trời.
Không thể hiểu nổi tại sao các quan chức Đảng và nhà nước có thể vô cảm đến như vậy trước việc giết chóc dân ngang nhiên tại đồn công an, dưới sự lãnh đạo của Đảng và nhà nước VN?
Trong số những Đảng viên chức trọng quyền cao tham gia ĐH Đảng hôm nay, thật lạ lùng là không thấy họ xúc động, bày tỏ cảm xúc của một con người trước nỗi đau và oan khuất của đồng loại, chưa nói đến việc trách nhiệm của họ là phải lên tiếng, phải chấn chỉnh lại đội ngũ lẽ ra bảo vệ dân thì lại ngang nhiên giết dân như vậy. Họ là người phải chịu trách nhiệm đầu tiên và cuối cùng của tỉnh trạng này.
Phải chăng, ngầm cho phép giết dân là một cách ra oai của hệ thống chính trị này?
Để cho người dân và đất nước bị rơi vào tình trạng hiện nay, những người có trách nhiệm không còn lý do tồn tại trong hệ thống lãnh đạo, chưa nói đến việc lẽ ra họ phải ra trước vành móng ngựa và đứng sau song sắt vì phạm tội thiếu trách nhiệm gây hậu quả nghiêm trọng và tham nhũng.
Các hội nghị của Bộ chính trị và Trung ương cứ liên tục diễn ra. Và nội bộ Đảng chỉ lo đấu đá để tranh giành ghế chức cao bổng lớn. Nào ai quan tâm đến việc dân chết oan cũng như dân tuyệt vọng chém giết nhau ngày ngày!
Không ai quan tâm việc dân bị hóa chất TQ đầu độc, đến ngay cả đồ chơi trẻ em, mì ăn liền và băng vệ sinh phụ nữ cũng bị phát hiện có chứa chất độc chết người. Dân VN đang phải sống trong một cuộc đại diệt chủng lâu dài, tinh vi, tàn ác nhất và không tiếng súng.
Vì thế, TQ thả sức lập đảo nhân tạo trong lãnh hải VN, thả sức bắt giết ngư dân VN. Ngay cả tại một khu vực nhỏ như Đà Nẵng, đã có tới hơn 264 lượt tàu thuyền TQ xâm phạm vùng biển. Chỉ từ đầu năm 2016 đến nay đã có hàng chục chuyến máy bay TQ xâm phạm vùng trời VN, đe dọa an toàn bay VN và quốc tế. Nhưng lãnh đạo Đảng và nhà nước không quan tâm, không lên tiếng. Họ chỉ tung quân đội và công an ra để đàn áp dân và bảo vệ đại hội Đảng.
Đại hội lộ diện “Trần Ích Tắc“?
Càng gần đại hội Đảng, nhiều vị lãnh đạo cao nhất của Đảng CS VN đang liên tục đưa ra những quy định vi phạm điều lệ do chính họ đã đề ra nhằm tiếp tục dùng áp lực bấu chặt lấy địa vị của họ, dù đã quá tuổi được ở lại ứng cử.
Những ngày này, người dân VN và quốc tế đã thêm tận mắt chứng kiến và phát hiện những trò giả dối, dương đông kích tây, muôn vàn mưu mô thủ đoạn, trong đó có cả một nhóm “Trần Ích Tắc đua nhau “cõng rắn cắn gà nhà“ chỉ để bám lấy quyền lực! Bên ngoài, họ vờ vịt là những cuộc đại hội và bầu cử dân chủ, đoàn kết trong Đảng.
Đảng và thể chế chính trị độc tài của Đảng là như vậy. Sau hơn 85 năm tồn tại, thể chế ấy đã chuyển sang chế độ độc tài cộng sản phong kiến tập quyền trong đó con cháu được ông bà cha mẹ đặt vào vị trí lãnh đạo bằng những cách giành giật và cướp bóc những cơ hội đó của người có tài và những cuộc bầu cử thực sự dân chủ.
Khi công an đã mặc sức ra tay giết người và không ai ngăn chặn, trừng trị những kẻ giết người tập thể ấy.
Khi các luật sư có lương tâm đứng ra bênh vực người dân oan ức, bảo vệ công lý mà còn bị hành hung như luật sư Lê Quốc Quân, Lê Công Định, Trần Vũ Hải, Trần Thu Nam, Lê Văn Luân, Võ An Đôn… đặc biệt là gần đây luật sư Nguyễn Văn Đài vừa bị bắt giam.
Những luật sư giỏi và có lương tâm nhất, hiếm hoi còn sót lại giữa một rừng luật sư vô cảm hoặc hèn nhát hoặc vô lương, thì bị chính những Đảng viên cộng sản hành hung hoặc bỏ tù họ. Mục đích của Đảng và chính quyền là để dọa dẫm các luật sư, tước đoạt của dân người bảo vệ cuối cùng cho sinh mạng mong manh của họ trước cả một núi côn đồ núp dưới bóng Đảng và chính quyền.
Vậy thì dân cứ tiếp tục bị giết chết trong đồn công an hoặc bất cứ nơi nào khác.
Đại hội Đảng 12 sắp diễn ra. Và máu của người dân VN lại tiếp tục đổ ngay trong và sau ĐH để làm vinh thân phì gia cho một nhóm độc tài.
Cách hành xử của Đảng CSVN hiện nay chính là sự xỉ nhục đối những Đảng viên còn giữ được lương tâm và phẩm giá làm người. Một số Đảng viên biết phẫn nộ trước những việc làm sai trái, biết tự vấn lương tâm, thúc bách Đảng phải đổi mới. Vì nhu cầu này, họ đã bị rẻ rúng và bị gạt ra ngoài hệ thống quyền lực.
Đại hội Đảng này không phải là của họ.
“Sống không bằng chết“. Đó là tiếng kêu oan thấu trời xanh của một thanh niên 17 tuổi vì oan ức, vì bị bức cung, nhục hình mà phải tự sát ngay trước thềm ĐH Đảng.
Điều có ý nghĩa duy nhất mà ĐH này cần làm là phải giải tán Đảng CSVN, trả lại thể chế đa nguyên và dân chủ, tự do, nhân quyền cho người VN.
Thể chế độc tài này không có tư cách để tồn tại vì nó là cỗ máy càng vận hành càng nghiến nát nhân cách và nhân quyền. Nếu không nhanh chóng xóa bỏ thể chế độc tài này, sẽ đến lượt vô số dân VN khác là nạn nhân tiếp theo và phải kêu lên “sống không bằng chết“.