Chuyện vui thời dịch Vũ Hán
Có vụ đụng xe ngay ngã ba Trần Đình Xu – Nguyễn Trãi.
Thằng bé chừng 11 tuổi chạy xe đạp chở bánh mì đi bán tông thẳng vào đuôi xe của vợ chồng nọ chạy SH.
Đèn sau chiếc SH bể nát, còn sọt bánh mì văng ra đường, bánh mì đổ lăn lóc.
Tông sau xe – thằng bé sai rồi nhưng nhìn cái cách 2 vợ chồng thằng SH túm cổ áo thằng bé bắt đền – tự nhiên tôi ngứa con mắt bên phải trợn con mắt bên trái.
Thay cái đèn sau chính hãng cũng hơn 1 chai chớ đâu có ít.
Tôi trờ tới, nháy mắt với thằng bé rồi nói nhỏ:
– “Giờ chú nói gì con cũng chỉ gật đầu và … ho thôi nghe chưa”
Thằng bé giương đôi mắt sợ sệt nhìn tôi rồi… gật đầu.
Tôi giả bộ nhìn nhìn rồi la lớn:
– Phải mày đó không Thuấn?
Nó gật đầu, mặt vẫn cúi gầm.
Vợ chồng SH quay sang tôi: – Anh biết nó à?
Tôi gật đầu rồi la tiếp thằng bé:
– Trời ơi, mày trốn cách ly 5 ngày rồi phải không? bên y tế xuống nhà kiếm mày mấy bữa nay đó. Họ nói mày bị dương tính gì đó. Ba má mày khóc đỏ con mắt kìa.
Thằng bé gật đầu lia lịa và … “ho rũ rượi”…
– Thôi, mày tới gỡ khẩu trang ra mà xin lỗi cô chú đây đi.
Nó đứng dậy ho sặc sụa rồi lừ lừ đi tới.
Cô vợ lật đật leo lên sau xe rồi hối anh chồng: chạy đi anh, chạy lẹ lên anh.
Hình như anh chồng nói gì đó: xui mà hên….
Họ đi rồi, tôi nhặt hộ mấy ổ bánh mì giúp chú bé.
Nó nói : – Cám ơn chú, họ làm ghê quá con tính năn nỉ đền họ 600.000đ, chớ con chỉ còn có nhiêu đó.
Rồi nó nói tiếp:
– Chú hay ghê, mà sao chú biết con trốn cách ly, mà con tên Tuấn chớ không phải tên Thuấn.
Chưa nghe hết câu tôi bật dậy như cái lò xo phóng lên xe rồi vọt lẹ còn nhanh hơn thằng SH.
Hèn chi lúc nãy nó ho … y như thật.