Ẩn họa phía sau… “nước chỉ có một”!
[“làng theo Tây thì phải thù” nhưng “làng theo Tàu thì dạ dạ” thì quả là tư duy “nô lạ” lót đường đi đến diệt vong !]
Bình luận của blogger Đồng Phụng Việt – 2023.02.14
Nhóm nhạc NewJeans của Hàn Quốc có sự tham gia của ca sĩ Hanni Pham
NewJeans via Facebook Hanni Pham
Cho dù… “cuộc vận động tẩy chay Hanni Pham” (nghệ danh của Phạm Ngọc Hân, 19 tuổi, sinh ra và lớn lên tại Úc, thành viên của NewJeans – một ban nhạc nữ mới nổi ở Hàn Quốc) trong các nhóm mê nhạc Hàn, phim Hàn ở Việt Nam đã… giảm cường độ và cho dù đã có không ít người bình luận về những dấu hiệu bất thường, đáng ngại thể hiện qua… “cuộc vận động” vừa kể (phỉ báng Hanni Pham, kêu gọi tẩy chay chỉ vì… ông bà, cha mẹ của cô có… dính líu đến Việt Nam Cộng hòa và có… dấu hiệu ủng hộ Việt Nam Cộng hòa) nhưng ít nhất… “cuộc vận động tẩy chay Hanni Pham” cũng còn một khía cạnh cần phải ngẫm nghĩ. Khía cạnh đó là… “nước”!
Nếu có thời gian đọc những ý kiến, nhận định trên các trang Facebook tập họp giới trẻ mê nhạc Hàn, phim Hàn, ca sĩ Hàn, diễn viên Hàn, người mẫu Hàn,… ở Việt Nam, ắt sẽ nhận ra, sở dĩ hàng chục ngàn thanh, thiếu niên hưởng ứng lời kêu gọi “tẩy chay Hanni Pham” là vì họ tán thành những quan điểm kiểu như… “nước chỉ có một” và… “làng thì yêu thật nhưng làng theo Tây thì phải thù” (1). Tuy nhiên “nước” trong nhận thức của những thanh, thiếu niên này không phải quốc gia, cũng không phải dân tộc, “nước” chỉ là Đảng Cộng sản Việt Nam, là thể chế chính trị hiện tại! Do ý niệm về “nước” chỉ… đơn giản như vậy nên Việt Nam Cộng hòa (VNCH) mới trở thành một loại… “kẻ thù truyền kiếp”, bất kể thế nào cũng phải “đào tận gốc, trốc tận rễ” và Hanni Pham mới trở thành mục tiêu.
Ngoài lập luận “nước chỉ có một”, những thanh, thiếu niên ấy còn cùng nhau chia sẻ kiểu biện luận “làng thì yêu thật nhưng làng theo Tây thì phải thù” khi vận động tẩy chay Hanni Pham bởi… ông bà, cha mẹ của cô có… dính líu đến VNCH và có… dấu hiệu ủng hộ VNCH. Cứ thử tìm kiếm xem kiểu biện luận có tính phổ quát nhưng cực đoan đến mức quái gở ấy phát xuất từ đâu thì sẽ thấy nó nằm trong… chương trình giáo dục phổ thông. Hệ thống giáo dục Việt Nam đã chọn suy nghĩ của nhân vật “ông Hai” trong “Làng” của “Kim Lân” để hướng dẫn những đứa trẻ lớp 9 rằng kiểu tư duy ấy, lối hành xử ấy là… “biểu hiện vẻ đẹp trong tâm hồn của người Việt Nam, khi cần họ sẵn sàng gạt bỏ tình cảm riêng tư để hướng tới tình cảm chung của cả cộng đồng” (2)!
***
Cứ quan sát thực tế sẽ thấy kiểu tư duy “nước chỉ có một” với “nước” chỉ là Đảng CSVN, là thể chế chính trị chính là một loại ẩn họa. Yếu tố đầu tiên khiến kiểu tư duy ấy trở thành ẩn họa là tạo ra những thế hệ vì yêu “nước” mà trở thành vô nhân, cổ vũ, nâng thù hận lên mức “đuổi tận, diệt tuyệt” cả… “làng” chỉ vì không theo Đảng CSVN, không tán thành thể chế chính trị hiện tại thành… “biểu hiện vẻ đẹp trong tâm hồn của người Việt Nam”, khuyến khích cá nhân “sẵn sàng gạt bỏ tình cảm riêng tư để hướng tới tình cảm chung của cả cộng đồng”. Lịch sử nhân loại đã có rất nhiều dẫn chứng để tham khảo về hậu vận của những “cộng đồng” phi nhân, độc đoán, không chấp nhận khác biệt.
Chính vì việc xiển dương “nước chỉ có một” với “nước” chỉ là Đảng CSVN, là thể chế chính trị hiện tại nên mới có những thế hệ xem bất công như đương nhiên, cúi đầu chấp nhận “nước” toàn quyền lựa chọn, sắp đặt những cá nhân tuy bất xứng cả về năng lực lẫn tư cách tiếp tục điều hành quốc gia. Chẳng lẽ vì “nước chỉ có một” nên phải cố sống, cố chết, nhắm mắt bảo vệ tình trạng tham nhũng từ trên xuống dưới, từ đời cha sang đời con và có đầy đủ dấu hiệu sẽ kéo dài cho đến đời cháu chắt? Chẳng lẽ vì “nước chỉ có một” nên không cần đòi “nước” phải thay đổi đến gốc rễ để loại bỏ vĩnh viễn tình trạng “cả… nước” nhẫn tâm tới mức cùng nhau “ăn” luôn sức khỏe, tính mạng của cả dân tộc khi quốc gia ngả nghiêng trong thảm họa như đợt đại dịch COVID-19 thứ tư hồi năm ngoái?
Chẳng lẽ vì “nước chỉ có một” nên không cần và dứt khoát không cho ai được phép thắc mắc về việc vì sao, ngoài bất công về chính trị, muốn gì cũng phải… “chạy”, phải xin… “cứu xét”, nhiều thế hệ còn phải tiếp tục chấp nhận những thiệt thòi về giáo dục, y tế, an sinh xã hội, không chấp nhận băn khoăn tại sao muốn gì cũng phải… “chạy”, không cho ai bất bình tại sao sau hàng thập niên đèn sách trên sự hy sinh của cha mẹ, kể cả của chính mình nhưng hàng triệu thanh niên tốt nghiệp đại học, cao học chỉ có thể chạy xe ôm, chạy bàn, phát chuyển hàng hóa,… hay thế chấp nhà cửa, ruộng vườn để được đi làm thuê ở nước ngoài và gánh chịu đủ mọi thứ cay đắng, tủi nhục trên xứ người?
“Nước chỉ có một” nhưng “nước” đã cho vài ba thế hệ gần đây tại Việt Nam bao nhiêu cơ hội thực sự đáng tự hào về quốc gia, dân tộc như thiên hạ, ngoài việc khuyến khích… “tự hào” về dăm thứ vốn dĩ vặt vãnh như… kết quả một số trận đấu bóng đá và cơ hội liên kết để bày tỏ thù hận do… “làng theo Tây thì phải thù”? Ngay vào lúc này, có bao nhiêu thanh, thiếu niên bận tâm về kinh tế suy thoái chưa thấy điểm dừng, xã hội càng lúc càng hỗn loạn bởi đủ loại tệ nạn, ảnh hưởng trực tiếp, ngay lập tức đến chuyện học hành, đến bữa cơm và sinh hoạt của chính gia đình mình? Với những thế hệ mang nhận thức “nước chỉ có một” theo kiểu như vừa đề cập, có điểm sáng nào để nuôi hy vọng cho tương lai của xứ sở và dân tộc? Trong lịch sử nhân loại chẳng có quốc gia nào, dân tộc nào thoát khỏi suy tàn khi vài ba thế hệ chỉ nhận thức như thế, tư duy như thế, hành xử như thế!