Nghề lâu đời thứ hai
Đấu trường chính trị nước Mỹ mấy ngày qua bỗng sôi sục và bốc mùi tanh hôi nồng nặc vì một “ngôi sao vô danh mới nổi”. Câu chuyện về “minh tinh đột xuất” này đã được nhà báo Vũ Linh tường thuật ướt át như sau:
Tuần qua, Thượng Viện thay vì bỏ phiếu quyết định việc phê chuẩn thẩm phán Kavanaugh vào Tối Cao Pháp Viện, đã bỏ thời giờ ra, lên sân khấu diễn tuồng mới cho dân Mỹ và cả thế giới coi. Tấn tuồng cực kỳ hấp dẫn vì liên quan đến chuyện… sex, là chuyện từ ông già bà lão cho đến thanh niên mới lớn, đều thích nghe và muốn biết chi tiết. Cho dù là chuyện tưởng tượng hay fake news.
Thật ra câu chuyện này nếu viết thành tiểu thuyết khiêu dâm thì bảo đảm phải uống thêm vài viên Viagra mới cảm thấy ‘hưng phấn’. Đây là tóm lược câu chuyện:
Một cậu học sinh trung học 17 tuổi, dự một party ăn nhậu, nhẩy đầm của một nhúm học sinh nhóc, gồm tổng cộng 5 người. Uống say xỉn, kéo một cô học sinh 15 tuổi vào phòng ngủ, đóng cửa, đè ra hôn hít và tìm cách đi xa hơn. Chưa kịp gì thì một anh bạn nhẩy vào, muốn ké cho vui, nhưng cả ba té từ trên giường xuống đất, cô này xô cả hai ra, chạy ra khỏi phòng. Hết chuyện! Chẳng có hiếp dâm, chẳng có ‘múa lân hội đồng’, chẳng có gì khác. Cũng chẳng có hậu quả gì. Câu chuyện đi vào quên lãng trong hơn 35 năm.
Chưa hết. Đây cũng chỉ là câu chuyện do cô học sinh bây giờ đã 51 tuổi kể lại. Cả hai anh học sinh đều phủ nhận, một anh cho rằng không hề tham dự cái party đó và chưa bao giờ có hành động sỗ sàng như vậy. Anh bạn, nhân vật thứ ba, cũng cho biết chẳng hề có câu chuyện như vậy, và từ chối không chịu bàn thêm vì không muốn dính dáng vào một chuyện vu cáo sặc mùi chính trị vớ vẩn. Một anh học sinh khác bị nêu tên cũng bác bỏ và khẳng định anh chẳng biết gì về chuyện này. Nói cách khác, trong 5 người, có 1 người tố giác, 3 người phủ nhận, 1 người chưa tìm ra được để hỏi ý.
Câu chuyện bắt đầu nổ đùng khi bà thượng nghị sĩ bát tuần Dianne Feinstein của Cali (Cali dĩ nhiên) loan tin bà đã nhận được một bức thư nạc danh của một bà, tố đích danh ông Kavanaugh cách đây hơn 35 năm (không phải 35 ngày đâu!) đã có hành động xách nhiễu tình dục bà. Bà Feinstein cho biết đã trao bức thư đó cho FBI để điều tra.
Sau đó, bà nặc danh đã xuất hiện, là giáo sư tâm lý học Christine Blasey Ford của đại học Palo Alto ở Cali (vẫn là Cali dĩ nhiên), đã từng ghi danh là cử tri của đảng DC.
Câu chuyện nghe thật vớ vẩn. Ấy vậy chứ phe cấp tiến, đảng DC và TTDC lớn tiếng tố cáo tội “toan tính hiếp dâm” –attempted rape-, lo đập trống khua chiêng đinh tai luôn, biến thành … chuyện tận thế! Đúng hơn là chuyện tận thế hàng tuần của tuần này. Tận thế của tuần trước qua rồi. Tận thế của tuần sau thì tuần sau mới tới.
Ngay trong câu chuyện này, người ta đã ngửi được mùi tanh ngòm của cá ươn. Bà Feinstein đã nhận được bức thư nạc danh từ hai tháng trước, nhưng giữ kín. Tại sao? Câu trả lời rất giản dị. Hai lý do:
- Câu chuyện vô giá trị và không đáng tin, bà Feinstein biết có tung ra cũng khó đi đến đâu. Nhưng bây giờ thì vì việc phê chuẩn ông Kavanaugh coi như không còn tránh được thì bà Feinstein trong thế tuyệt vọng, tung ra chiêu… tuyệt vọng! Trong football Mỹ, cái đó gọi là ‘Hail Mary pass”, tức là đang thua, còn hai giây đồng hồ nữa kết thúc trận đấu nên liệng đại trái banh, may ra Đức Mẹ Mary giúp chiến thắng?
- Đúng một tuần trước khi Thượng Viện biểu quyết, bức thư được tung ra. Ngay sau đó, tất cả khối DC và TTDC đồng loạt hợp ca bài “xì-căng-đan sex của thế kỷ, hoãn biểu quyết để điều tra”. Tìm mọi cách trì hoãn việc phê chuẩn ông Kavanaugh. Phe CH đã phải nhượng bộ bước đầu: cuộc biểu quyết được hoãn lại và cả bà Ford lẫn ông Kavanaugh được mời ra điều trần cùng với một số nhân chứng.
Bà Ford ban đầu đã không trả lời thư mời điều trần của Thượng Viện, có nghĩa là bà không muốn ra điều trần, viện cớ FBI phải điều tra trước khi bà điều trần. FBI hai lần từ chối điều tra vì câu chuyện ba đứa nhóc say xỉn làm trò trẻ con chẳng có hậu quả gì khác từ hơn ba chục năm, chẳng có bằng chứng hay nhân chứng gì. Bà Ford cũng thú nhận bà không nhớ rõ câu chuyện xẩy ra ngày nào, tại địa điểm nào, và sau khi chạy ra khỏi phòng, bà đã làm gì, khi nào về nhà, bằng cách nào. Thế thì điều tra cái gì?
Quái lạ hơn nữa, trong 35 năm qua, bà Ford không báo cho FBI cũng chẳng đòi điều tra, sao bây giờ mới đòi? Đã vậy, sau hơn 35 năm tỉnh bơ bây giờ bất thình lình bị “chấn thương tinh thần”!
Bà Ford cũng giải thích bà ngại “câu chuyện xẩy ra quá lâu và bà bị sốc nặng, nên có thể trí nhớ bà không vẹn toàn”. Nghiã là nếu ra điều trần, bị chất vấn về chi tiết, có thể sẽ lòi ra là chuyện phịa, không có thật? Đừng quên điều trần trước Thượng Viện là điều trần có tuyên thệ nên chắc bà Ford rét, kiếm chuyện thoái thác. Ngay cả bà Feinstein bây giờ cũng phải thú nhận không chắc câu chuyện của bà Ford đã có thật.
Luật sư của bà Ford giải thích bà Ford không muốn ra trước một diễn đàn với cả nước ngồi coi, trong khi bà bị tra hỏi chi tiết về đời sống riêng tư của bà. Bà Ford lý luận thật ngây thơ nếu không muốn nói là ngớ ngẩn. Bà nghĩ bà có thể chỉ với một câu nói vu vơ phá tan sự nghiệp của một thẩm phán mà chẳng ai thắc mắc. Bà sợ tên tuổi và danh dự của bà bị lôi xuống bùn. Thế thì bà có nghĩ đến tên tuổi và danh dự của TP Kavanaugh đã bị bà lôi xuống bùn không?
Thật ra lo sợ này chỉ là cái cớ phịa vì Thượng Viện đã cho bà lựa chọn, có thể điều trần mật trước một số nhỏ thượng nghị sĩ, không lên TV gì hết, hay điều trần ngay tại nhà bà, không có báo chí, công chúng không biết gì hết. Nhưng bà Ford và phe DC vẫn từ chối. Ý của bà và phe DC chỉ là muốn có một diễn đàn để công khai làm nhục ông Kavanaugh mà không ai được đụng đến bà. Công lý một chiều không hơn không kém.
Bà nghị sĩ DC của Hawaii, Maxie Hirono bênh vực bà Ford, cho rằng “không ai có quyền bắt bà Ford ra điều trần về một chuyện ô nhục đối với bà”. Câu hỏi cho bà Hirono: thế thì DC có quyền bắt ông thẩm phán ra điều trần về chuyện ô nhục này sao? Nếu nói về ô nhục, ai bị xúc phạm nặng hơn? Một bà vô danh chẳng biết ở đâu nhẩy ra với một câu chuyện không bằng chứng, không nhân chứng hay là một thẩm phán được đề cử vào TCPV?
Sau đó, trước áp lực của dư luận, bà Ford nhận ra điều trần, nhưng xin hoãn lại tới Thứ Năm tới, kèm theo một lô điều kiện.
Trước hết, đây là lần đầu tiên trong lịch sử Mỹ có chuyện người được mời ra điều trần trước Thượng Viện lại đặt điều kiện, tạo ra một tiền lệ nguy hiểm. Điều kiện quan trọng nhất của bà là không chấp nhận “ngồi cùng phòng” với ông Kavanaugh, có nghiã là sẽ không dám đối chất thẳng mặt với ông Kavanaugh.
Sau đó, bà Ford lựa ngày Thứ Năm là chơi mánh. Theo thủ tục Thượng Viện, nếu bà điều trần Thứ Năm thì Thượng Viện chỉ có thể biểu quyết cuối tuần sau, khi đó sẽ không kịp cho TP Kavanaugh được phê chuẩn trước niên khóa mới của TCPV, bắt đầu ngày 1 tháng 10. Nếu điều trần chậm nhất là Thứ Tư thì có thể biểu quyết trong tuần tới, kịp thời cho niên khóa tới. Tức là bà Ford muốn khai thá kẽ hở thủ tục Thượng Viện để biểu quyết sẽ phải hoãn lại qua sau bầu cử và TP Kavanaugh có thể sẽ không bao giờ được phê chuẩn nếu DC chiếm Thượng Viện. Cái mánh chui qua kẽ hở này chỉ có các nghị sĩ biết chứ bà Ford không thể biết. Chứng tỏ một sự thông đồng lộ liễu giữa bà Ford và các nghị sĩ DC.
Chiều Thứ Sáu qua, chủ tịch Ủy Ban Tư Pháp đã cho biết bà Ford phải ra điều trần ngày Thứ Tư tới chứ không thể trì hoãn được, trong khi tất cả các điều kiện của bà đều bị bác bỏ vì chưa khi nào Thượng Viện phải điều đình điều kiện điều trần với bất cứ ai. 10 giờ tối Thứ Sáu là thời hạn chót bà Ford phải trả lời có ra điều trần hay không. Nếu không, Thượng Viện sẽ biểu quyết việc phê chuẩn ngày Thứ Hai. Khi bài này được đăng thì luật sư của bà Ford đã xin gia hạn thêm một ngày, tới tối Thứ Bẩy để trả lời và TNS Grassley, chủ tịch Ủy Ban Tư Pháp đã đồng ý. Thêm một cố gắng câu giờ để điều đình điều kiện. (ngưng trích)
oO0
Trì hoãn, trì hoãn, và trì hoãn! Đó là đòn bẩn tuyệt vọng đang được phe tả dùng vào giờ thứ 23 để mong phá hỏng cuộc bỏ phiếu của Thượng Viện chấp nhận sự tiến cử Thẩm phán Kavanaugh vào Tối Cao Pháp Viện trước cuộc bầu cử giữa nhiệm kỳ (6.11.2018). Sau đó thì… xóa bài làm lại khi phe ta tái chiếm Thượng Viện (?).
Không phải do vô tình hay khờ dại, hay ham được trở thành “minh tinh đột xuất” mà bà giáo sư tiến sĩ “danh giá, kín cổng cao tường” chịu phơi mặt ra giữa chốn gió tanh mưa máu để được phe tả dùng vào đòn bẩn chính trị.
Theo một bài phóng sự điều tra của S.A. Miller và Seth McLaughlin trên tờ The Washington Times ngày 21.9.2018 thì vào thời gian được cho là đã xảy ra “sự cố” 35 năm về trước, Blasey Ford là một khuôn mặt quen thuộc trong cuộc sống thác loạn về đêm của giới trẻ tại thành phố biển Dewey Beach thuộc Maryland, không xa Washington D.C. là mấy. Cô nàng đã từng là vai chính trong một cuộc tình lãng mạn tay ba mà hai chàng trai si tình đã phải đấm nhau để giành người đẹp.
Về lập trường chính trị hiện nay thì, theo bài báo, Blasey Ford là một thành viên tích cực của cánh tả và đối kháng tổng thống Donald Trump. Năm ngoái, cô ta đã tham dự cuộc diễn hành của nữ giới chống Trump (Women’s March against Trump).
Không ai ngạc nhiên khi Bob Bland, đồng chủ tịch của Women’s March đã hô hoán: “Phụ nữ đang phẫn nộ, và chúng tôi sẽ không ngừng nghỉ cho đến khi Kavanaugh và tất cả những kẻ ủng hộ ông ta bị loại ra khỏi quyền lực.” Và Bland cùng với tổ chức của cô ta đã tích cực yểm trợ Blasey Ford, mở ra website “Cancel-Kavanaugh.com” để làm vũ khí tấn công và đang lên kế hoạch “hành động”, có lẽ vào thứ năm tuần này tại Thượng Viện, nhằm ngăn cản Thẩm phán Kavanaugh vào Tối Cao Pháp Viện.
Nhưng, không phải tất cả “phụ nữ” đều đang “phẫn nộ”, 65 phụ nữ đã đứng ra công khai bênh vực Thẩm phán Kavanaugh, chứng nhận tư cách, sự thông thái và khả năng chuyên nghiệp của ông ta. Họ có một #StandwithBrett đang hoạt động và một website mới ConfirmKavanaugh.com. Cùng lúc, tổ chức Judicial Crisis Network đã tung ra một chiến dịch quảng cáo với ngân khoản 1.5 triệu Mỹ kim trên toàn quốc trình chiếu một khúc phim ngắn trong đó Louisa Garry, một người bạn trong 35 năm của Kavanaugh, ca ngợi sự cống hiến của ông ta cho gia đình, nhân cách của ông ta và nhu cầu của quốc gia cần có những thẩm phán “thông minh, tìm tòi, cởi mở, suy tư, và cảm thông”. Carrie Severino, cố vấn trưởng và giám đốc về chính sách của Judicial Crisis Network, tuyên bố: “Vụ ám sát nhân phẩm vào giờ thứ 11 này không thể thành công. Chúng tôi sẽ không đứng bên lề và để cho Thẩm phán Kavanaugh bị lăng mạ. Có vô số phụ nữ đã làm chứng cho nhân cách gương mẫu và trình độ chuyên nghiệp đặc biệt của ông ấy.”
Thẩm phán Kavanaugh đang là một mục tiêu lưu động cho phe tả nhắm bắn. Họ coi ông tòa như một tội phạm, trong khi nguyên tắc làm nền tảng cho hệ thống tư pháp Hoa Kỳ coi mọi người là vô tội cho đến khi bị kết án.
Không những vậy, Đảng Dân Chủ và đồng minh của họ trong giới truyền thông còn có tiêu chuẩn pháp lý riêng cho phe đảng mình, như vụ Dân biểu Keith Ellison, Phó Chủ tịch Ủy Ban Quốc Gia Đảng Dân Chủ, đang bị Karen Monahan, một bạn gái cũ, cáo giác đã bạo hành cô trong thời gian hai người “mặn nồng” với nhau.
Trái với sự “tố giác” mơ hồ nhắm vào Thẩm phán Kavanaugh, cô Monahan có đầy đủ bằng chứng cho sự bạo hành vật chất của Ellison với hồ sơ y khoa và những nhân chứng mà cô đã nhiều lần tâm sự và trao đổi về những hành vi thô bạo của Ellison. Và cũng khác với sự cáo buộc chống lại Thẩm phán Kavanaugh, câu chuyện của cô Monahan mới xảy ra chưa tới hai năm, không phải hơn 35 năm trước.
Vậy mà sự tố giác của Monahan đã bị Đảng Dân Chủ làm ngơ và TTDC làm như không biết, hay là chỉ loan tin qua loa, nơi trang báo ít người đọc và vào giờ ít người xem ti-vi. Đó là chuyện hôm nay, chuyện “ngày xưa” thì kể không hết.
Trong lúc thiên hạ đang làm rùm beng về chuyện ông tòa tối cao tương lai bị tố tội toan hiếp dâm 35 năm về trước, bà Juanita Broaddrick đã nhắc mọi người chuyện năm 1992 bà tố giác bị ông Bill Clinton hãm hiếp mà Nghị sĩ Dianne Feinstein đã nhắm mắt làm ngơ. Bà đã nói trên Fox News trong chương trình của Laura Ingraham trước đây vài hôm: “Không một nghị sĩ Dân Chủ nào thèm để mắt vào biên bản lời khai của tôi với tham vấn độc lập Kenneth Starr. Chúa ơi! Họ không muốn biết tới chuyện ấy.”
Ngoài Bill Clinton, còn vài “khuôn mặt uy tín” khác của Đảng Dân Chủ dính líu vào những vụ tình dục bầy hầy và đã được đảng và TTDC tận tình che chở, cho đến khi không thể che chở. Trong đó có Nghị sĩ Ted Kennedy với vụ Chappaquidick, Dân biểu Anthony Weiner với vụ “sexting”.
Những gì đang diễn ra hiện nay quanh vụ Thẩm phán Kavanaugh đã nhắc người ta nhớ tới câu “danh ngôn” của cố Tổng thống Ronald Reagan. Ông Reagan xuất thân từ một diễn viên điện ảnh hạng hai ở Hollywood và có chất hài hước nặng trong máu. Bước vào chính trường được vài năm và làm thống đốc tiểu bang California, ông Reagan có ý kiến về nghề làm chính trị như sau: “Chính trị được xem như nghề lâu đời thứ hai (trên trái đất). Tôi đã nhận ra nó có sự tương đồng rất gần với cái nghề lâu đời nhất” (Politics is supposed the second oldest profession. I have come to realize that it bears a very close resemblance to the first). Còn cái nghề lâu đời nhất thì đã được cụ Nguyễn Du tả trong mấy câu thơ tuyệt tác mà Tú Bà dạy nàng Kiều:
“Này con học lấy làm lòng,
Vành ngoài bảy chữ, vành trong tám nghề.
Chơi cho liễu chán, hoa chê,
Cho lăn lóc đá cho mê mẩn đời.”
So sánh như thế có thể là …xúc phạm nghề nghiệp của những nàng Kiều không nhỉ?
Ký Thiệt, 30/9