Đứng dậy mà đi

Cac Bai Khac

No sub-categories

Đứng dậy mà đi

Bảo Giang (Danlambao)  Như thế, ai là người Việt Nam, còn nghĩ đến tiền đồ của tổ quốc, còn nghĩ đến công lao khó nhọc dựng nước và giữ nước của cha ông ta và còn muốn bảo tồn mảnh đất này cho con cháu mai sau thì xin hãy ngồi lại bên nhau. Xin bớt đi đôi ba lời nói nhưng thêm vào là những bàn tay. Để rồi, cùng nắm chặt lấy tay nhau, cùng đứng dậy, đạp đổ thành trì gian ác cũng như chế độ vô luân của cộng sản mà đi. Đi để đem lại Hoà Bình và Công Lý cho ngày mai. Đi để đem về Độc Lập và thạnh trị cho đất nước. Đi và đem về Tự Do no ấm cho đồng bào. Hãy nhớ, trước mặt chúng ta là ngọn lửa thiêng của dân tộc vẫn bừng cháy để dẫn đường. Bạch đằng Giang, Đống Đa lả thành lũy của dân tộc còn đây thì những kẻ như Hồ chí Minh, Lê chiêu Thống và hôm nay là những Trọng, Ngân, Phúc, Quang… rước voi về dày mả tổ sẽ chẳng có chỗ dung thân trên phần đất này.
 
I. Nhìn về thế giới sau khi có cái tên Karl Marx.
a. Đôi dòng lý lịch, tiểu sử của Marx.
Marx (Karl Marx) sinh ngày 5 tháng 5 năm 1818 ở thành phố Trier trên bờ sông Mozel, một nhánh của sông Rhein. Trier là một thành phố cổ của Đức. Thời Trung cổ, Trier là thủ đô của một công quốc lớn. 1835 Marx tốt nghiệp trung học, sau đó, vào trường Đại học Tổng hợp Bonn để học luật. Ít lâu sau đổi sang trường Đại học Tổng hợp Berlin. Năm 1836, trong dịp nghỉ hè, Marx đính hôn với người bạn gái từ thuở ấu thơ hơn Macx bốn tuổi, Jenny vôn Vestphalen.
Karl Marx và Jenny có bảy người con. Hầu hết đều non yếu:
1. Jenny Caroline (1 tháng 5 năm 1844 – 11 tháng 1 năm 1883).
2. Jenny Laura (26 tháng 9 năm 1845 -26 tháng 11 năm 1911), Bà tự tử cùng chồng năm 1911, lúc 66 tuổi. (không nghe nói gì đến con cái).
3. Louis Charles Henri Edgar (ngày 03 tháng 2 năm 1847 tại Brussels – 6 Mai 1855), Mất năm 8 tuổi.
4. Henry Edward Guy “Guido”, sinh 5 tháng 9 năm 1849 tại London, mất 19 tháng 11 năm 1850, London, Anh).
5. Jenny Eveline Frances (“Franziska”, 28 tháng 3 năm 1851 – 14 tháng 4 năm 1852)
6. Jenny Julia Eleanor (16 tháng 1 năm 1855 – ngày 31 tháng 3 năm 1898), sinh tại London. Bà là một nhà hoạt động xã hội chủ nghĩa. Bà tự tử ở tuổi 43 bằng cách uống axit prussic, sau khi phát hiện ra rằng người tình lâu năm của mình, Edward Aveling, đã bí mật kết hôn với một nữ diễn viên trẻ tên là Eva Frye vào tháng 6 năm 1897.
7. Một đứa trẻ chưa được đặt tên, sinh ra và qua đời ngày 06 tháng 7 năm 1857 tại London.
b. Đời hoạt động
Marx gặp Friedrich Engels vào khoảng cuối tháng 11 năm 1842, khi Engels sang Anh và ghé thăm Bộ Biên tập tờ Rheinische Zeitung.Mùa hè năm 1844, Engels gặp lại Mark ở Paris. Sau chuyến gặp gỡ này, F. Engels thành người nuôi nấng, bao bọc lo hết mọi chi phí trong sinh hoạt của Mark. Y ăn bám vào Engels cho đến khi chết. Dòng dõi của Y không nghe ai nhắc đến, sau này.
II. Nhân vật Hồ Quang cũng gọi là Hồ Chí Minh.
Trong khi đó, một người ở phương nam có tên là Nguyễn Tất Thành, bị đuổi khỏi trường quốc học Huế khi vừa vào lớp sáu vài tháng. Sau đó, Thành vào Phan Thiết xin được chân giáo viên thể dục tại trường Dục Thanh. Ít lâu sau, Thành vào Sài Gòn và xin được chân bồi bàn và rửa chén dưới tàu Pháp Latouche-Tréville với tên Văn Ba. Rồi theo con tàu này, Thành đã bôn ba qua nhiều nước như Pháp, Anh, Hoa Kỳ.
Sau lần được nhóm của cụ Phan Chu Trinh cử đi dự hội tại Versailles để trình thỉnh nguyện thư gồm tám điểm của nhóm là:
“· Tổng ân xá tất cả những người bản xứ bị án tù chính trị.
 
· Cải cách nền pháp lý Đông Dương bằng cách để người bản xứ cũng được quyền hưởng những bảo đảm pháp lý như người châu Âu. Xóa bỏ hoàn toàn những tòa án đặc biệt dùng làm công cụ để khủng bố và áp bức bộ phận trung thực nhất trong nhân dân An Nam.
 
· Tự do báo chí và tự do ngôn luận.
 
· Tự do lập hội và hội họp.
 
· Tự do cư trú ở nước ngoài và tự do xuất dương.
 
· Tự do họp tập, thành lập các trường kĩ thuật tại tất cả các tỉnh cho người bản xứ.
 
· Thay chế độ ra các sắc lệnh bằng chế độ ra các đạo luật. 
 
· Có đại biểu thường trực của người bản xứ do người bản xứ bầu ra tại nghị viện Pháp để giúp cho Nghị viện biết được nguyện vọng của người bản xứ.(wikipedia)”
Ai cũng biết nhóm hoạt động này đã được thành lập trước đó từ lâu và do các nhà trí thức Việt Nam tại Pháp như cụ Phan Chu Trinh, Nguyễn Thế Truyền và và Phan Văn Trường lãnh đạo. Tất cả các bài vở, hoạt động của nhóm đều ký tên là Nguyễn Ái Quốc. Sau này Nguyễn An Ninh và Nguyễn Tất Thành cũng được gia nhập vào chung vời nhóm trong vai trò thư ký và phân phối báo. Tuy nhiên, nhờ chuyến đi này Nguyễn Tất Thành đã cướp luôn cái tên Nguyễn Ái Quốc và công sức của nhóm trí thức Việt Nam. Từ đây Thành nổi lên với cái tên Nguyễn Ái Quốc, nhưng không bao giờ dám trở lại Paris để gặp nhóm trí thức kia nữa. Sau đó, Y gia nhập đảng CS Pháp rồi sang Liên Sô, về Việt Nam, Trung cộng. Quốc có tên trong danh sách thành lập đảng cộng sản Việt Nam ở Hồng Kông vào 3-2-1930. Quốc bị kết án tử hình vắng mặt tại Việt Nam. Sau này Y bị bắt ở Hồng Kông. Sau hai năm tù, Y được thả, và có nhiều nguồn tin khẳng định rằng Y bị bệnh lao phổi nặng và đã chết sau đó ít lâu. Khi Y chết có cả các đồng chí Việt Nam của Y ở Liên sô đến dự tang lễ tiễn đưa.
Tuy nhiên, vì nhu cầu, sau này xuất hiện một nhân vật là Hồ Quang (1939) đảng viên đảng cộng sản Trung cộng, Y mang hàm thiếu tá thuộc Bát lộ quân Trung cộng dưới quyền Chu Đức. Người này sang Việt Nam hoạt động và bị Trung hoa quốc gia bắt khi trở lại Trung Hoa vào ngày 29-8-1942. Từ vụ bị bắt này, Y đổi tên là Hồ Chí Minh và nhờ sự can thiệp của Việt Nam quốc dân Đảng, Y đã được thả ra. Y trở lại Việt Nam hoạt động theo sự điều động của Trương Phát Khuê, viên tướng thuộc Trung Hoa Quốc Dân Đảng, dưới quyền của Tưởng Giới Thạch. Trên đường về Việt Nam lần này, Y đã triệt hạ mọi người thuộc VNQDĐ và không đảng phái. Y phục vụ cho cộng sản QT và được Chu Ân Lai, Mao trạch Đông cũng như Liên Sô trợ giúp tích cực.
III. Những nét tương đồng của Mark và Minh.
Hồ Chí Minh đi theo Kark Marx, Y cũng có nhiều điểm tương đồng với Marx.
a. Cả hai cùng có tên với mẫu tự “M”.
b. Mark hầu như không có kẻ nối dõi tông đường. Minh có cũng như không vì Y có vợ có con, nhưng cũng không dám nhận. Rút cuộc, Y vẫn…. độc thân theo lời tuyên truyền của Việt cộng!
c. Mark chỉ có một bà vợ chính thức. Minh có nhiều nhưng lại không dám nhận là có vợ.
d. Cả hai đều nổi danh là những kẻ sát nhân trên trường quốc tế. Marx viết ra thuyết Cộng sản giúp Stalin, Mao giết không dưới 60 triệu người Nga và Trung Hoa. Minh đem áp dụng và đem lại cái chết cho khoảng trên 3 triệu người Việt Nam.
e. Mark là người lúc nào cũng chững chạc với tên tuổi của mình. Trong khi đó, Minh có hơn 125 cái tên, và hầu như tất cả mọi công việc của Y đều là lén lút. Lén lút, dối trá, phi đạo nghĩa cho đến khi chết. Ngay cả cái lý lịch bản thân của Y đến nay vẫn còn là một câu hỏi lớn.
IV. Việt Nam đi về đâu sau quỹ đạo của Hồ Quang, tức Hồ Chí Minh?
“Các nhà lãnh đạo miến Bắc, khi tự đặt mình vào sự chi phối của Trung Cộng, đã đặt chúng ta trước một viễn ảnh nô lệ kinh khủng. Hành động của họ, nếu có hiệu quả, chẳng những sẽ tiêu diệt mọi cơ hội phát triển của chúng ta, mà lại còn đe dọa đến sự tồn tại của dân tộc.
 
Sở dĩ, tới ngày nay, sự thống trị của Trung Cộng đối với Việt Nam chưa thành hình, là vì hoàn cảnh chính trị thế giới chưa cho phép, và sự tồn tại của miền Nam dưới ảnh hưởng của Tây phương là một trở lực vừa chính trị vừa quân sự cho sự thống trị đó. Giả sử mà Nam Việt bị Bắc Việt thôn tính, thì sự Trung Cộng thôn tính Việt Nam chỉ là một vấn đề thời gian.” (Chính Đề, tác giả Ngô Đình Nhu.)
Trong khi đó, nhiều người khác lại cho rằng Hồ Chí Minh là một người giỏi, nếu như không muốn nói là rất giỏi. Y đã mở ra được trường phái dối trá lừa đảo và sống sung mãn với nó.
a. Về tình trường.
Hồ Quang tức Hồ Chí Minh là người cao tay, Y đã trấn áp được khá nhiều em gái. Tất cả những người này, dù còn sống, bị bỏ rơi hay đã bị Hồ Chí Minh hành quyết, trừ khử, đều không dám có một lời hé răng! Đã thế, chính những kẻ được cho là con ruột của Hồ Quang, hiện nay vẫn còn sống, cũng không dám có nửa lời lên tiếng minh oan cho cá nhân hay cho chính người mẹ ruột của mình đã bị Hồ sát hại.
Ai cũng biết rõ Hồ đã qua tay những người đàn bà như: Tăng Tuyết Minh, Nguyễn Thị Minh Khai, Vera Vasilieva, Đỗ Thị Lạc, Nông Thị Trưng, Nông Thị Xuân… Nhưng tập đoàn VC, xưa kia là Duẩn, Đồng, Chinh, Giáp rồi Mười, Phát, Thọ, Linh, Phiêu, Kiệt, Mạnh rồi Dũng, Sang… đến Trọng, Quang, Phúc Ngân… hoặc bất cứ một tên đoàn, đảng viên hạng bét ở xóm làng, góc phố đều hết lòng ca tụng “ bác” là người sống độc thân thì đủ biết tư cách của cái tập thể VC này ra sao.
b. Đời sống, xã hội.
Ở Việt Nam không có tục lệ gọi họ thay cho tên. Các vua chúa, quan tước xưa kia thường dùng một danh hiệu nào đó để gọi thay cho tên tục như Đức Quang Trung, Đức Trần hưng Đạo, Đức Lê Thái Tổ… Tuy nhiên, dù chỉ là một bần cố nông thôi, người Hoa ở Việt Nam (kể cả việt gốc Hoa) thường gọi họ thay cho tên sau khi đã lập gia đình, hoặc có chút danh vọng. Như thế, tại sao Hồ chí Minh ngay từ đầu lại muốn và được gọi là “ bác Hồ”. Y là Tàu hay Việt?
Bỏ qua cái tên lạ lẫm, phải nói ngay rằng, Y có tài hơn người. Y đã tổ chức được một đảng phái với các thành viên không hề biết nói thật trong đời. Nghĩa là, đã là đoàn đảng viên VC thì phải nói dối, lừa gạt nhau và lừa phỉnh người đời mọi lúc mà sống. Hơn thế, họ còn phải đem cái tài dối trá này truyền vào trong đời sống gia đình của mình, cũng như trong nhân gian. Thí du: làm cầu với cốt tre, bao xốp, nhưng vẫn phải làm báo cáo xi măng cốt sắt, sau đó, gặp mưa to, nó đổ ập xuống thì… tại vì mưa lớn quá, hoặc xe quá tải chạy ngang qua! Thế là hết trách nhiệm.
c. Về chính trị.
Hồ Chí Minh có một khả năng nhận định sâu xắc và biết rõ cái đảng cộng sản của Y sẽ hành động ra sao. Ngay từ 1946. Y đã mượn danh nghĩa chống Pháp, kể tội Pháp, nhưng trong thực tế là Y đã vẽ đường cho cái đảng CS Đông Dương do Y lãnh đạo phải có những hành động côn đồ đối với nhân dân Việt Nam như những điểm ghi dưới đây:
– “Chúng (Việt cộng) tuyệt đối không cho nhân dân ta một chút tự do dân chủ nào.
 
– Chúng (VC) lập ra nhà tù nhiều hơn trường học. Chúng thẳng tay chém giết những người yêu nước thương nòi của ta. Chúng tắm những cuộc khởi nghĩa của ta trong những bể máu.
 
– Chúng (VC) ràng buộc dư luận, thi hành chính sách ngu dân.
 
– Chúng (VC) bóc lột dân ta đến tận xương tủy, khiến cho dân ta nghèo nàn, thiếu thôn, nước ta xơ xác tiêu điều.
 
– Chúng cướp không ruộng đất, hầm mỏ, nguyên liệu
 
– Chúng đặt ra hàng trăm thứ thuế vô lý, làm cho dân ta, nhất là dân cày và dân buôn, trở nên bần cùng
 
– Chúng không cho các nhà tư sản ta ngóc đầu lên. Chúng bóc lột công nhân ta một cách vô cùng tàn nhẫn”.
Bài viết của Hồ Chi Minh trên đây chỉ còn thiếu hai tiểu tiết nữa là hoàn chỉnh, lột trần được bộ mặt thật của chế độ CS đối với người dân Việt Nam hôm nay:
d. Về tôn giáo:
– Chúng đập phá Chùa, Đền, Miếu, Nhà thờ và cướp đoạt tất cả tài sản, đất đai của các tôn giáo ta.
e. Về địa lý:
– Chúng đã đưa đất nước Việt Nam ta vào vòng nô lệ cho Trung cộng. Ngoài khơi ta đã mất hẳn Hoàng Sa, Trường Sa. Biên giới thì những Ải Nam Quan, núi Lão Sơn, biển Tục Lãm chúng đều dâng cho giặc. Phần nội địa thì rừng đầu nguồn, khai thác Bauxite rồi Formosa… Nhiều cửa biển của các thành phố thì dân ta không còn được bước chân đến. Bởi lẽ, đâu đâu cũng là nhà Tàu, rừng Tàu, rồi thành phố Tàu chiếm ngụ…
Trên đây là những lý do cho biết tại sao, ngay từ khi Y lên cầm quyền và thiết lập chế độ cộng sản bạo tàn trên đất nước này, vào năm 1954 đã có tới một triệu người miền bắc phải quang gánh lìa quê hương chạy vào nam mà trốn Cộng sản. Kế đến trong cuộc chiến tranh, nhất là vào những năm 1972 và cao trào trong những tháng 3,4/1975 hầu như là có những biển sóng người Việt lên đường trốn chạy cộng sản. Đến sau 30 /4/1975, người ta những tưởng là người Việt Nam không còn đường để chạy. Kết quả, biển khởi lại là thối thoát cho vài triệu người. Họ ra đi trên những cái thuyền như cái mủng. Họ thách đố với biển khơi, thà chấp nhận cái chết hơn là ở lại với cộng sản. Tại sao lại như thế?
Kế đến, ai cũng biết, nếu như các nước Tự Do còn đón nhận thì người đi dù có bị chúng chém giết, ngăn cản, con số sẽ không phải là 3, 4 triệu người như sách báo tổng kết. Trái lại, sẽ gấp nhiều lần hơn thế. Tuy nhiên, ai cũng thấy là đoàn người ra đi kia sẽ chấm dứt ngay khi trên mảnh đất Việt Nam ấy không còn bóng dáng Việt cộng. Hơn thế, người đi lại bắt đầu trở về quê hương của mình. Bởi lẽ, người nhân bản Việt Nam không bao giờ muốn mất quê hương. Họ phải đi chỉ vì không chấp nhận cộng sản.
Chuyện của người Việt Nam bỏ nước ra đi là như thế. Tuy nhiên, gần đây những tên cộng sản tham ô, tồi bại, lại cũng tìm cách chạy trốn CS để sang các nước tự do, nơi có người Việt ty nạn sinh sống. Chẳng nghe nhà nước Việt cộng nói đến bất cứ một tên Việt cộng nào trốn thiên đường cộng sản Việt Nam để sang lánh nạn ở nước thiên đàng Trung Hoa hay Bắc Hàn hoặc Cuba. Ngoại trừ một Hoàng Văn Hoan! Trong khi đó, thân nhân hoặc con cái Việt cộng thì lại có hàng chục ngàn, hoặc hơn thế, tìm đủ mọi cách để “di cư” sang các nước Tự Do như Anh, Mỹ, Úc, Canada… Tại sao thế nhỉ? Cha mẹ chúng thờ Tàu, chúng lại theo Mỹ ư? Ngay trong nhà chúng đối chọi, lừa đảo nhau như thế thì làm sao có thể tử tế với người ngoài?
Bạn hỏi, tại sao người Việt Nam lại gặp cái tai ương khốn khổ này ư? Có hai lý do chính: Trước là có một số người ngu muội đi theo tuyên truyền dối trá của CS. Sau đó, tay đã nhúng chàm và bị chúng ràng buộc, không thể tự thoát ly nên buộc phải bảo vệ CS và tàn phá giá trị nhân bản của đồng loại.
Thực vậy, bất cứ ai có đôi chút học thức, ý thức nhân bản, người ta đều hiểu rằng Cộng sản và cái cơ chế cầm quyền của chúng có hai động lực. Một mặt là nó triệt tiêu sự sáng tạo, hiểu biết và tâm nhân bản của con người. Mặt khác, cái tham, cái ác, cái ngu xuẩn, đần độn của kẻ theo Hồ lại có cơ hội phát triển! Nghĩa là, trong cái cơ chế của cộng sản điều hành, không một kẻ nào có thể làm được điều đúng, tốt, nói chi đến hành thiện. Bởi vì, tất cả những hành động và tư tưởng của nó đều từ cái ác mà phát sinh. Đã thế, cái thẻ đảng còn trở thành nền móng làm quan, che chắn cho những kẻ bất lương hành ác. Từ đó, xã hội bị dìm xuống vực thẳm như nô lệ. Ở đó sẽ không còn lối thoát nào khác.
V. Tại sao người Việt Nam phải bỏ nước ra đi?
Câu trả lời xem ra là rất đơn giản và do chính dân miên bắc chỉ cho người miền nam biết là: “Một năm hai thước vải thô, làm sao che kín bác Hồ đây em?”. Sự kiện là thế. Trong thực tế, đứa trẻ lên năm ở miền nam đã trả lời chính xác cho câu hỏi này. Nhưng một thủ tướng của nhà nước CS Bắc Việt là Phạm văn Đồng, kẻ bán nước Việt có giấy tờ chứng minh, lại không biết được câu trả lời. Tệ hơn, Y còn để lại câu nói chứng minh cho sự vô học của bản thân khi nói về người tỵ nạn CS như: “bọn phản quốc, bọn theo chân đế quốc”.
Mà nào có phải chỉ có một mình Y! Trái lại, xem ra là cả cái tập thể ấy đều như những con giun đất. Dẫn đầu là Lê Duẩn với ngôn từ là “bọn ma cô, đĩ điếm”. Rồi Trần Phương, Chủ nhiệm cái Ủy Ban Khoa học Xã hội đã ví von một cách tục tĩu, bất giáo với người dân miền Nam là “những con điếm cho Mỹ làm tình để đổi lấy viện trợ”. Riêng Nguyễn Trọng Nhân, bộ trưởng y tế, có cái tên rất người nhưng lòng còn hơn một con thú khi Y tuyên bố trong cuộc phỏng vấn ở Amsterdam vào năm 1993 là: “Những người di tản đáng bị chặt đầu”! Hỏi xem, con cái của chúng nay sao rồi? Sang Tàu, Bắc Hàn, Cuba hay lại chạy sang các nước tư bản để “ăn cơm thừa, canh cặn” của những người Việt tỵ nạn năm nao?
Khi viết về chuyện này, tôi không muốn mỉa mai bất cứ một ai đâu. Nhưng buộc phải viết để cho tập đoàn CS ấy đọc và vỡ cái ngu ra. Nhờ đó, có lẽ chính đời của họ sẽ hưởng được nhiều lợi ích hơn và cũng bớt làm hại đến đời sống của công chúng Việt Nam mà thôi. Hy vọng thế. Nhưng khéo chỉ như “nước đổ đầu vịt.”
Vâng, bạn nói đúng đấy! Có thể chỉ như nước đổ đầu vịt thôi. Bởi những kẻ mãi quốc cầu vinh, không biết đọc lịch sử hàng ngàn năm dựng nước và giữ nước của cha ông ta thì có nói nhiều cũng như không. Chúng đã tự coi mình không thuộc về giòng tộc Việt Nam là những người phải bảo vệ bờ cõi của cha ông để lại, nên chúng xin nâng khăn sửa túi, hầu hạ kẻ phương bắc. Đã thế, còn ra sức đàn áp dân mình để kiếm được miếng cơm manh áo hay lời khen tặng từ Tàu ô thì nhân phẩm Việt Nam làm gì còn có ở trong những kẻ theo Hồ Quang.
Đất nước Việt Nam hôm nay là như thế đó. Nếu không có cuộc cách mạng từ chính lòng người Việt Nam, đất nước này sẽ được tập đoàn cộng sản HCM từ từ dẫn vào lòng Trung cộng. Ở đó, người Việt Nam khác gì lũ nô lệ cho Tàu ngay trên quê hương mình?
Như thế, ai là người Việt Nam, còn nghĩ đến tiền đồ của tổ quốc, còn nghĩ đến công lao khó nhọc dựng nước và giữ nước của cha ông ta và còn muốn bảo tồn mảnh đất này cho con cháu mai sau thì xin hãy ngồi lại bên nhau. Xin bớt đi đôi ba lời nói nhưng thêm vào là những bàn tay. Để rồi, cùng nắm chặt lấy tay nhau, cùng đứng dậy, đạp đổ thành trì gian ác cũng như chế độ vô luân của cộng sản mà đi. Đi để đem lại Hoà Bình và Công Lý cho ngày mai. Đi để đem về Độc Lập và thạnh trị cho đất nước. Đi và đem về Tự Do no ấm cho đồng bào.
Hãy nhớ, trước mặt chúng ta là ngọn lửa thiêng của dân tộc vẫn bừng cháy để dẫn đường. Bạch đằng Giang, Đống Đa lả thành lũy của dân tộc còn đây thì những kẻ như Hồ chí Minh, Lê chiêu Thống và hôm nay là những Trọng, Ngân, Phúc, Quang… rước voi về dày mả tổ sẽ chẳng có chỗ dung thân trên phần đất này.
30-7-18