50 năm – Mậu Tuất (2018) uất nghẹn Mậu Thân (1968)
(Từ tiết lộ của người trong cuộc… Nguyễn Đắc Xuân)
Lê Thiên (Danlambao) – Hôm nay 29/01/2018, chúng ta nhớ cuộc đột kích của CS Miền Bắc vào các phố thi thuộc lãnh thổ VNCH, đặc biệt là cô đô Huế sau khi CS vi phạm trắng trợn thỏa thuận ngưng chiến mừng Xuân trên toàn cõi Việt Nam. Riêng Huế, quân CS chiếm cứ chỉ trong 25 ngày (kể từ đêm Giao Thừa Mậu Thân, tức đêm 29 rạng 30/01/1968), tổn thất nhân mạng thường dân lên tới hàng ngàn sinh linh, chưa kể hàng vạn bộ đội và du kích CS cũng như quân cán chính VNCH và vài trăm lính Mỹ. Truyền thông Việt Nam trong nước lẫn nước ngoài dày đặc những thông tin về những tử vong oan ức ngay sau khi Quân lực VNCH tái chiếm Huế. Nhưng phía CSCN tìm mọi cách để bưng bít, che giấu sự thật, thậm chí cho máy ủi cày xới, san bằng cả những nghĩa trang chôn cất các nạn nhân cuộc thảm sát nhằm xóa sạch mọi dấu vết.
Vào Tháng 12/2017 vừa rồi, chưa vào Tết Mậu Tuất 2018, nhà cầm quyền CSVN đã vội mở Chiến dịch tuyên truyền lấp liếm tội ác của họ qua cái trò diễn gọi là “Hội Thảo Khoa Học cấp Quốc gia với đề tài “Cuộc Tổng tiến công và nổi dậy Xuân Mậu Thân 1968 – Bước ngoặt quyết định và bài học lịch sử”.. Chủ tịch Nước Trần Đại Quang, cựu Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng, Đại tướng Bộ trưởng Quốc phòng CS Ngô Xuân Lịch, các UV Bộ Chính Trị như Võ Văn Thưởng, Nguyễn Thiện Nhân… và cả một dàn “lãnh đạo, nguyên lãnh đạo từ Trung Ương xuống địa phương cấp tỉnh, thành, ban” ồn ào tham gia hội thảo.
“Bước ngoặt… và bài học lịch sử…” – xác người… và mồ chôn tập thể.
Qua bài “Bản hùng ca mùa xuân: Chân trần chí thép”, báo Người Lao Động Online ngày 21/01/2018 nổ: “Nêu bật tinh thần bất khuất, ý chí quật cường, lòng dũng cảm vô biên và những tấm gương sáng ngời,…. khơi dậy, quy tụ và phát huy cao độ sức mạnh chính trị – tinh thần của mọi tầng lớp nhân dân, xây dựng thế trận lòng dân và khẳng định tầm quan trọng của đại đoàn kết toàn dân tộc…”
Các tờ báo đảng khác cũng lặp lại y chang những lời lẽ và giọng điệu ca ngợi tâng bốc mang tính công thức quen thuộc như thế! Sự thật, khi xảy ra cuộc xâm nhập của CS Bắc Việt vào Huế và Sài Gòn cũng như vào các tỉnh thành khác của Miền Nam Việt Nam, không hề có bóng dáng “tầng lớp nhân dân” nào xuất hiện trên đường phố để làm cái việc mà báo chí CS gọi là “đồng tiến, đồng khởi”, “xây dựng thế trận lòng dân và khẳng định tầm quan trọng của đại đoàn kết toàn dân tộc…”
Trong khi đó, truyền thông cộng nô lại cố tình bưng bít những cảnh giết người hàng loạt một cách dã man bằng hành quyết, “xử lý” đập giập đầu, bắn xối xả, chôn sống tập thể đàn ông, đàn bà, người già, người trẻ, lao công, công nhân hay nông dân, hoặc chỉ là những người chuyên việc giáo dục, việc từ thiện và tôn giáo…bị quy chụp là “thành phần ác ôn có nợ máu!”
Bài xã luận “Bất nhân chồng chất bất nhân” trên bán nguyệt san Tự do Ngôn luận số 283 (15-01-2018) nêu rõ: “CS − bất chấp lời hứa ngưng bắn, văn hóa dân tộc, ý nghĩa thiêng liêng của ngày Tết − đã tấn công 41 thành phố, thị xã và 72 quận lỵ của Việt Nam Cộng hòa, kể cả Sài Gòn và Huế ngay đêm Giao thừa tết Mậu Thân 1968.” Bài xã luận nêu tiếp: “Tiếng pháo đã chen lẫn tiếng súng! Bia rượu đã hòa vào máu đỏ! Thịt heo bánh tét đã trộn lẫn với thịt người! Tội ác bất nhân này còn kéo dài gần cả tháng sau đó, nhất là tại Huế, nơi CS đã giết chết từ 6 đến 7 ngàn thường dân gồm viên chức hành chính, bác sĩ kỹ sư, tu sĩ linh mục, tiểu thương lao động, sinh viên học sinh… bằng những hình thức man rợ như dùng báng súng, cuốc xẻng bửa đầu, cột thành chùm chôn sống, xả súng liên thanh và ném lựu đạn vào đoàn người bị trói chặt… Thế mà nay CS vẫn tự hào đó là một chiến thắng lừng lẫy, ‘từ chủ trương đúng đắn và sáng suốt, nhờ nghệ thuật quân sự VN biết nắm bắt thời cơ để chủ động tiến công địch’”.
Chỉ trong 25 ngày-đêm chiếm được Huế kể từ đêm 31/1/1968, CS đã gây thảm họa chết chóc kinh hoàng, máu dân trào vọt tuôn đổ! Thành quả to lớn của “Bước ngoặt quyết định và bài học lịch sử” Tết Mậu Thân 1968 tại Miền Nam Việt Nam nói chung và tại Huế nói riêng là thế! Những tội ác ấy của CS chẳng cần đợi một năm, hai năm, năm năm hay mười năm sau mới phanh phui!
Chỉ sau 25 ngày đêm, khi quân CS Bắc Việt đã hoàn toàn bị đánh bật ra khỏi Huế, chẳng cần đến sự khích động của thế lực nào, thậm chí chẳng cần sự cổ võ hoặc hỗ trợ của chính quyền VNCH, ngay lúc ấy toàn dân Huế đã tự động vùng lên, công phẫn tố giác tội ác của CS Bắc Việt và lũ người man rợ a dua theo chúng sát hại dân lành. Người dân đã nhanh chóng và dễ dàng phát hiện tội ác mà quân gian đã bỏ lại sau khi đào bới những hố chôn xác người tập thể, chôn vội, lấp vội khắp nơi trong thành phố! Rùng rợn thay những xác người tay còn bị xích, trói, đầu bị đập vỡ sọ hoặc bị hàng loạt đạn xuyên thủng khắp người…
Báo chí quốc tế, quốc nội lúc bấy giờ đã thu thập chứng cớ đầy đủ tại chỗ! Nhiều chứng từ được tiếp tục công bố trước công luận về Thảm sát Tết Mậu Thân Huế với đầy đủ hình ảnh xác thực, chưa kể đến quyển Giải Khăn Sô Cho Huế của Nhà văn Nhã Ca hoặc quyển Thảm Sát Mậu Thân Huế của Gs Nguyễn Lý Tưởng là những người đã có mặt tại Huế trong những ngày đêm kinh hoàng nói trên trong khi truyền thông CSVN im thin thít! Sự im lặng của CSVN kéo dài đến 30 năm, 40 năm và đến nay đã tròn 50 năm… Cho đến gần đây người ta bất ngờ thấy xuất hiện một mảng phim ảnh của Lê Phong Lan nào đó lật ngược lịch sử về Tết Mậu Thân Huế, tung ra những luận điệu và hình ảnh bịa đặt, hư cấu, xào nấu… rút ra từ những tin tức đầy xuyên tạc, láo khoét và tưởng tượng của đám truyền thông phản chiến Mỹ thời thập niên 60-70.
Vạ miệng của Hoàng Phủ Ngọc Tường?
Kẻ ác, đứng đầu là bọn CSVN, thắng người ngay ở chỗ bọn ác nhân nói dối chuyên nghiệp. Tuy nhiên, lắm khi kẻ hay nói điều gian dối không tránh khỏi “vạ miệng”, thứ vạ miệng mà “nhà sử học/nhà Huế học” Nguyễn Đắc Xuân tiết lộ trong cuộc phỏng vấn ngày 29/12/2017 của Gs Nguyễn Đăng Hưng với chính NĐXuân qua bài “GS Nguyễn Đăng Hưng phỏng vấn nhà Huế học Nguyễn Đắc Xuân” (https://baotiengdan.com/2017/12/29/gs-nguyen-dang-hung-phong-van-nha-hue-hoc-nguyen-dac-xuan).
Nguyễn Đắc Xuân là một “tên tuổi” của biến cố Tết Mậu Thân Huế năm 1968. Các gia đình nạn nhân cũng như đông đảo quần chúng ở Huế hồi đó đều cho rằng Nguyễn Đắc Xuân và Hoàng Phủ Ngọc Tường có trách nhiệm trong các vụ thảm sát người dân Huế hồi đó.
Sau khi phỏng vấn NĐXuân về lịch sử lăng vua Quang Trung, Gs Nguyễn Đăng Hưng đã xoay qua hỏi Xuân về Tết Mậu Thân 1968 Huế, Xuân tự biện hộ và biện minh cho cả Hoàng Phủ Ngọc Tường. NĐXuân quả quyết: Trong cuộc tổng tiến công Tết Mậu Thân, Tường không ở Huế mà “ở trên chiến khu”; Tường bị người ta “hiểu lầm” rằng Tường có mặt và hoạt động tại Huế trong biến cố Tết Mậu Thân. NĐXuân cho sự “hiểu lầm” ấy là… từ vạ miệng của chính Hoàng Phủ Ngọc Tường do hai trường hợp:
Trường hợp 1: Theo lời Xuân, Hoàng Phủ Ngọc Tường có “viết cuốn [hồi ký] Ngôi Sao Trên Đỉnh Phú Văn Lâu, nói về những thanh niên Huế bảo vệ cột cờ Thành Nội” (trong Tết Mậu Thân 1968 vào thời gian CS chiếm Huế). Xuân quả quyết, chuyện về “những thanh niên Huế bảo vệ cột cờ Thành Nội” là do chính Xuân đã tường thuật trong nhật ký của mình trước Tường. Tường… cóp lại nhật ký của Xuân để tạo thành hồi ký của Tường! NĐXuân nói: “Anh Tường nổi tiếng là người viết ký hay và không ngờ cuốn bút ký nầy đã hại anh.” Hóa ra, HPNTường tài năng thế, nhưng lại vơ lấy văn của người khác, tức là mang tội đạo văn (ăn cắp và viết lại nhật ký của NĐXuân) và cả tội khoe láo trong hồi ký (trốn ở mật khu mà khoác lác những chuyện xảy ra ở Phú Văn Lâu, như thể Tường có mặt thật sự tại Huế).
Trường hợp 2: Nguyễn Đắc Xuân còn úp úp mở mở việc Hoàng Phủ Ngọc Tường “có phát biểu điều gì đó với báo chí ngoại quốc, gây sốc mấy chục năm nay” ngụ ý cho Tường là “ngu”, là “thưa ông con ở bụi này”, hoặc “xưng ẩu mình hoạt động ở Huế, trong khi thực sự Tường ở nơi khác xa Huế vào những ngày Tết Mậu Thân”.
Như thế, theo NĐXuân, Hoàng Phủ Ngọc Tường mắc 2 vạ, chứ không phải chỉ một: vạ bút và vạ mồm! Nguyễn Đắc Xuân đâu có thương gì “đồng chí Tường” của mình! Xuân bênh Tường để chạy tội cho chính bản thân y: chứng minh cả Xuân lẫn Tường đều không dính líu tới cuộc thảm sát người dân Huế trong Tết Mậu Thân 1968!
Hoàng Phủ Ngọc Tường: vạ mồm?
Từ điển mở Wikipedia ghi nhận: “Hoàng Phủ Ngọc Tường là người viết lời hiệu triệu kêu gọi nhân dân Huế nổi dậy, ông bị coi là một trong những người trực tiếp chỉ đạo của ‘vụ thảm sát’ [Mậu Thân 1968 tại Huế]”. Nhưng Tường khẳng định: trong thời gian diễn ra trận đánh, ông ẩn mình ở phía tây, xa Huế chứ không vào thành. “Nhà Huế học” Nguyễn Đắc Xuân, cựu chiến binh quân Giải phóng, cũng khẳng định: “Suốt thời gian chiến dịch diễn ra, Hoàng Phủ Ngọc Tường luôn ở tại địa đạo Khe Trái trong vùng núi phía tây huyện Hương Trà chứ không hề bước chân về chiến trường Huế, tất cả những ‘thông tin’ nói ông Tường làm việc này việc nọ ở Huế trong những ngày tết Mậu Thân 1968 đều là bịa đặt.”
Thế nhưng, cũng theo Wikipedia, trong cuộc phỏng vấn với đài PBS năm 1982, ông Hoàng Phủ Ngọc Tường nói rằng mình có mặt tại Huế trong thời gian đó. Ông Tường kể lể:
“Nói riêng về những người bị giết thì trong số đó tất nhiên có một số là do du kích cách mạng. Khi chúng tôi vào nhà để gọi họ ra thì họ bắn trả đến cùng; họ bắn đến độ có những chiến sĩ của chúng tôi đã bị thương; khi đó chúng tôi phải bắn trả khiến những người đó bị chết tại chỗ… Còn một số những trường hợp khác thì chính nhân dân do đã căm thù quá lâu… đến khi cách mạng bùng lên, họ lấy lại cái thế của người mạnh, thì họ tự đi tìm những kẻ đó để loại trừ như trừ những con rắn độc mà từ lâu nay… chính những người chỉ huy của cách mạng cũng không thể nào mà kiểm soát nổi họ, và họ đã tự mình thi hành lấy bản án tử hình với kẻ thù … của mình…
… Một số người [bị quân giải phóng bắt] đã bị giết chết. Đa số những người này bị giết và được chúng tôi chôn cất tại thành phố, sau đó lại được khai quật bởi Mỹ và chính phủ Sài Gòn để quay phim…”
Trong cuộc phỏng vấn của Gs Nguyễn Đăng Hưng, NĐXuân nói: “Sau khi Liên Minh được thành lập chính thức, TS Lê Văn Hảo làm Chủ tịch, Hoàng Phủ Ngọc Tường giữ chức Tổng thư Ký, tôi [Nguyễn Đắc Xuân] là ủy viên Thanh niên của Liên Minh.”
Hà cớ gì trong ba vai trò chủ chốt nêu trên của cái gọi là Liên minh các Lực lượng Dân tộc Dân chủ và Hòa bình Thành phố Huế, người giữ vai trò điều động quan trọng nhất – Tổng Thư Ký Hoàng Phủ Ngọc Tường lại “được che giấu trong bưng”, bỏ mặc Lê Văn Hảo điều động trong khi Hảo chỉ là kẻ mới “được mời sau” – một gã tân tòng đạo Mao-Xít (Maoism & Stalinism), được cài đặt vào tổ chức Liên minh như là một dạng hình hài hữu danh vô thực, có đáng tin cậy không để trực tiếp chỉ huy “các Lực lượng”?
Kế hoạch vận động quần chúng Huế nổi dậy không phải nằm trong đầu và trong tay cặp bài trùng Hoàng Phủ Ngọc Tường và Nguyễn Đắc Xuân sao? “Liên minh các Lực lượng…” ra đời vào thời điểm đó ắt phải mang trọng trách vô cùng to lớn chứ đâu là trò chơi! Huy động quần chúng! “Quy tụ và phát huy cao độ sức mạnh chính trị – tinh thần của mọi tầng lớp nhân dân, xây dựng thế trận lòng dân…” (Báo Người Lao Động dẫn trên)..
Đánh cho ngụy nhào…
Bài phỏng vấn của Gs Nguyễn Đăng Hưng với Nguyễn Đắc Xuân còn một chi tiết chỉ được phác họa bằng vài từ ngữ thôi nhưng lại để lộ cả một KHO TÀNG TỘI ÁC CỦA CỘNG SẢN trong vụ thảm sát Tết Mậu Thân 1968 tại cố đô Huế.
Nguyễn Đắc Xuân nói: “Khẩu hiệu của Chiến dịch Tết Mậu Thân 1968 là ‘đánh cho Mỹ cút, đánh cho ngụy nhào’, thì chuyện bắt bớ, giết chóc chắc chắn phải xảy ra”. Chỉ tiếc là NĐXuân không đi vào chi tiết các vụ bắt bớ, giết chóc! “Đánh cho ngụy nhào” là tiền đề của bắt bớ, giết chóc vô tội vạ ấy! “Ngụy” lúc bấy giờ được hiểu không phải chỉ ngụy quân, ngụy quyền, mà cả ngụy dân! Dân không chạy về phe “quân giải phóng”, tức là chống “cách mạng”, là phản động, là NGỤY! Thế nên, việc bắt bớ, giết chóc là biện pháp trừng trị không giới hạn, không phân biệt ngụy nào với ngụy nào! Ngụy quân, ngụy quyền, ngụy dân đều phải đánh nhào! Những khẩu hiệu “giết sạch chúng đi”, “quét sạch nó đi”,“nhổ cỏ nhổ tận gốc” phải thi hành triệt. “Chuyện bắt bớ, giết chóc chắc chắn phải xảy ra” là điều đương nhiên. Kết quả là những mồ chôn tập thể:
* Mồ chôn tập thể thứ nhất tìm thấy ngay sau cuộc chiến: 1,173 nạn nhân. Trong số những nạn nhân này có hai vị Linh Mục — Bửu Đồng và Micael Bang, cùng với hai Sư Huynh Dòng Lasan.
* Mồ chôn tập thể thứ nhì, luôn cả mồ chôn Gò Cát, tháng 3-7, năm 1969: 809 nạn nhân
* Mồ chôn tập thể thứ ba, suối Đá Mài quận Nam Hòa, tháng 9, 1969: 428 nạn nhân
* Mồ chôn tập thể thứ tư, biển muối ở Phú Thứ, tháng 11, 1969: 300 nạn nhân
Và còn nhiều mồ chôn tập thể khác nhỏ hơn, số người bị chôn thấp hơn con số 300.
(Nguồn: Viện Nghiên Cứu Á Châu – Đại Học Texas).
Nguyễn Đắc Xuân tự ghi công, ban thành tích cho mình.
Trả lời phỏng vấn, Nguyễn Đắc Xuân có khoe với Gs Nguyễn Đăng Hưng việc y đã cứu sống một số người: “Đặc biệt tôi đã cứu được nhiều người trong Thành Nội suýt chết vì những thông tin tình báo sai lạc như trường hợp họa sĩ Lê Văn Tài, thầy giáo L. Kh. Ph., nhiếp ảnh gia Lê Quang.” Xuân huênh hoang: “Tôi dám làm những việc trên vì qua các Phong trào tranh đấu tôi biết những người ấy là ai” trong khi Xuân cố tình im hơi lặng tiếng chuyện người dân ở Huế đã bị “Cách mạng” giết chết, chôn sống. Bên cạnh đó, NĐXuân chẳng giấu giếm tài khéo luồn lách hai lòng của mình: “Tôi vẫn ‘sống chung’ được với người bên nầy và cả người bên kia.”
NĐXuân lại khoe: “Sau nầy nhiều lần GS Trần [Trần Văn Khê] chúc mừng tôi là đã cứu được bao nhiêu mạng người trong tết Mậu Thân. Không có người thứ hai dám cứu người trong hoàn cảnh như thế” Ghê gớm chưa?
Uy thế của Xuân còn mạnh hơn thế nhiều: “Những người đi theo tôi đều thoát chết.” Giết được nhiều người, công trạng của NĐXuân lớn lắm. Xuân cứu vài người, ấy là chuyện nhỏ, cực nhỏ nếu đem so với thành tích “diệt ngụy” của Xuân. Dân Huế bị giết như rạ, quân CM tưởng thưởng Xuân bằng cách cho Xuân cứu vài người thì đâu hại gì tới việc chung? Vả lại, những kẻ được cứu ấy trong tình hình lúc bấy giờ ai dại mà trở cờ, phản lại “cách mạng”, Họ phải ra sức lập công chuộc tội chứ! Công của NĐXuân ắt sẽ cao!
Biến cố Mậu Thân 1968 Huế càng làm nổi bật bản chất cố hữu của Cộng sản. Cộng sản là Cộng sản. Cộng sản ở đâu và vào thời nào cũng đều là Cộng sản, là đầu sỏ gây tội ác, là dã thú say máu người, trừ những người biết nhận ra và gột bỏ cái chất cộng ra khỏi đầu mình! Lý tưởng của CSVN là gì nếu không là lý tưởng giết người?
“Giết, giết nữa, bàn tay không phút nghỉ,
Cho ruộng đồng lúa tốt, thuế mau xong,
Cho đảng bền lâu, cùng rập bước chung lòng,
Thờ Mao Chủ tịch, thờ Sít-ta-lin bất diệt”
Tăng xác người để tăng nguồn phân; đồng lúa tốt, thuế ắt mau xong. Cho Đảng bền lâu để “Cùng rập bước chung lòng/Thờ Mao Chủ tịch, thờ Sít-ta-lin bất diệt”!!!
Ôi! Còn gì để mà nói nữa đây? Nỗi đau Mậu Thân 1968, nỗi đau ngàn đời của dân tộc!(NPH tô đậm và tô mầu)
(29/01/2018)