Đấu tranh dân chủ năm 2018.- Cháu xin lỗi bác tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng

Cac Bai Khac

No sub-categories

Đấu tranh dân chủ năm 2018.- Cháu xin lỗi bác tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng

Người Buôn Gió

Thứ Hai, 22 tháng 1, 2018

Năm 2018 sẽ là năm đánh dấu sự suy giảm của truyền thông tự do tại Việt Nam. Những người đấu tranh cho quyền tự do ngôn luận, quyền con người ở Việt Nam ngày càng vắng bóng trên không gian mạng. Những bài viết hay tin tức có chất lượng phản biện lại chính sách và đường lối của ĐCSVN ngày càng ít đi và suy giảm về độ mạnh mẽ.Một số Facebook nhanh nhạy chuyển hướng sang ủng hộ cuộc đấu tranh chống tham nhũng của đảng, bằng cách nhằm vào những đối tượng bị đảng xử lý để công kích. Cách này an toàn vì nó hỗ trợ dư luận cho phe đứng ra thanh trừng, nhưng vẫn được tiếng là công kích quan tham nhũng trong chế độ cộng sản.

Ví dụ trong trường hợp phản đối việc thu phí BOT, lúc đầu họ thấy việc này được Nguyễn Xuân Phúc bật đèn xanh, nên họ tham gia công kích việc thu phí BOT rất hăng hái. Nhưng khi Nguyễn Xuân Phúc thoả hiệp với đám thái tử đảng sở hữu BOT và ra quyết định bảo vệ an toàn cho các trạm BOT, cũng như kiên quyết xử lý việc phản đối trạm thu phí BOT. Những Facebook kia lập tức ngừng nhắc đến việc thu phí BOT và chuyển sang bàn đến các việc khác.

Một phần trong đám này là dư luận viên cấp cao trá hình là người đấu tranh dân chủ để định hướng dư luận. Phần còn lại là những người nương sóng qua sông, cố tồn tại qua thời kỳ thanh trừng khủng bố dã man của chế độ.

Những năm trước đây truyền thông lề trái nở rộ, những trang tin tức như Basam, Chú Tễu, Bọ Lập, Xuân Việt Nam, Thanh Niên Công Giáo, Cầu Nhật Tân, Quan Làm Báo, Chân Dung Quyền Lực….nhiều vô kể, cung cấp cho người đọc những nguồn thông tin đồ sộ trái chiều với luồng thông tin của báo chí đảng. Nhưng mọi sự thay đổi từ sau khi đại hội đảng 12 kết thúc và bầu ra một lứa mới, trong đó có tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng tiếp tục ở lại, Nguyễn Phú Trọng là người từng được báo chí quốc tế gọi là kẻ thù của tự do ngôn luận.

Có 4 kẻ hăng hái trấn áp tự do ngôn luận nhất ở Việt Nam hiện nay, đầu tiên tất nhiên là Nguyễn Phú Trọng kẻ đưa ra ý đồ. Ba kẻ còn lại là Nguyễn Xuân Phúc, Trương Minh Tuấn và Tô Lâm, chúng là những những kẻ thực hiện ý đồ của tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng. Bộ trưởng Tô Lâm từ lúc làm bộ trưởng công an đến giờ, việc duy nhất ông ta làm là cố soạn ra luật An Ninh Mạng một cách nhanh nhất để đưa ra quốc hội, làm căn cứ trấn áp tự do ngôn luận. Bộ trưởng Trương Minh Tuấn thì nỗ lực làm việc với Facebook, Google để ép buộc các nhà cung cấp này phải theo yêu cầu kiểm soát thông tin mà Việt Nam đưa ra. Còn thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc thành lập Bộ tư lệnh tác chiến không gian mạng. Nhưng ít ai biết rằng chính Nguyễn Xuân Phúc là người chỉ đạo miệng xuống cho cơ quan an ninh điều tra xử lý từng Facebook, có nhiều trường hợp bị bắt do thủ tướng yêu cầu đích danh với A92.

Chưa bao giờ lực lượng đấu tranh trên truyền thông cộng sản lại tung ra nhiều như hiện nay. Ngoài cục an ninh mạng của Bộ Công An còn có Bộ Tư lệnh tác chiến không gian mạng của quân đội, chưa kể đội 47 có 10 ngàn người và đội tuyên truyền viên của ban tuyên giáo, thành uỷ các tỉnh thành. Riêng ở Hà Nội ban tuyên giáo thành uỷ đã từng công bố họ có hơn 900 dư luận viên và đội ngũ báo chí, thành lập 19 trang website chửi bới những người đấu tranh dân chủ , biểu tình chống Trung Quốc như các trang Tre Làng, Loa Phường, Thăng Long, Việt Nam Ngày về…và 400 tài khoản Facebook tham gia bút chiến bảo vệ lợi ích của đảng CSVN. Nếu như theo lời ông trưởng ban tuyên giáo thì Hà Nội có ngần ấy dư luận viên, thì ban tuyên giáo của các tỉnh khác chỉ cần bằng 1 phần 3 Hà Nội, nhân với 63 tỉnh thành thì con số đến 20 ngàn  người.

Từng ấy nhân lực đổ ra thì việc áp đảo được truyền thông tự do là điều dễ dàng, chưa kể những tay trong trà trộn vào người đấu tranh để kẻ tung, người hứng dẫn dắt và định hướng làn sóng lề trái theo ý mà ban tuyên giáo muốn. Những cây viết bình luận trong nước trong giới đấu tranh khó lòng mà tạo cho dư luận chú ý vào những chính sách phản động của đảng CSVN, bởi với từng ấy nhân lực tung ra, đảng CSVN dễ dàng kéo sự tập trung của dư luận sang hướng khác. Như chẳng hạn bây giờ Việt Nam ra tăng tốc độ thần phục Trung Quốc ngày một nhanh hơn mà những phản đối của truyền thông lề trái rất khiêm tốn, nếu trước kia một động thái nhỏ với Trung Quốc đều bị dư luận soi xét tạo thành làn sóng lên án mạnh mẽ, thì bây giờ những hợp tác lớn đến mấy với Trung Quốc đều dễ dàng vượt mặt dư luận, bởi dư luận bị cuốn theo những việc khác mà đảng đưa ra.

Bị áp đảo về số lượng, những người làm truyền thông tự do còn bị đối mặt với những bắt bớ, đánh đập. Gần 40 người làm truyền thông tự do bị bắt từ khi đại hội 12 kết thúc đến nay, dã man nhất là trong đó có những phụ nữ đơn thân, nuôi con nhỏ bị kết với mức án khủng khiếp 9 đến 10 năm tù giam. Nhưng khó khăn như vậy chưa phải là hết, các Facebook đấu tranh dân chủ còn gặp phải vấn đề bị đọi ngũ dư luận viên báo cáo xuyên tạc Facebook, khiến cho tài khoản của họ bị khoá liên miên, thậm chí là mất tích. Cuối cùng là vấn đề đời sống , công việc khó khăn. Cùng với những tranh cãi, chỉ trích giữa những người đấu tranh với nhau….truyền thông lề trái trên các mạng xã hội dần dần mất đi sức mạnh tập trung họ có trước đây. Thay vào đó là sự tản mạn, tuỳ theo mỗi cá nhân hứng thú với vấn đề nào, họ đề cập đến vấn đề đó.

Giới đấu tranh dân chủ Việt Nam từ những năm trước đấu tranh trên những mặt trận như biểu tình đường phố, khai dân trí trên mạng và vận động quốc tế. Đến nay thì cả ba mặt trận này khí thế đều sút giảm, nguyên nhân không chỉ là do giới đấu tranh yếu đi , cộng sản bắt bớ, đàn áp tăng cường hơn. Nguyên nhân còn do quan điểm đối nội, đối ngoại trong đảng CSVN có thay đổi, những kẻ độc tài với xu hướng chạy theo những nước độc tài như Nga, Trung trong đảng CSVN áp đảo nhiều hơn, tất dẫn đến chính sách đàn áp khốc liệt hơn.

Trước tình hình cộng sản VN tung ra lực lượng lớn để áp đảo mặt trận truyền thông, cùng với việc bắt bớ đàn áp mạnh. Những nhà đấu tranh dân chủ Việt Nam nên chấp nhận nhìn thẳng vào sự thật để có đối sách hợp lý, chẳng hạn là trong năm 2018 nên tập trung việc kêu gọi giúp đỡ tài chính, vận động quốc tế cho những bạn bè đang bị cầm tù thì thiết thực hơn. Những việc như tổ chức biểu tình, hội họp, viết bài chỉ trích đảng CSVN lúc này không những chẳng hiệu quả vì bị phân tán, vì dư luận viên quá đông, hàng ngũ nội bộ bị trà trộn định hướng….mà còn làm mồi cho lũ cộng sản Việt Nam đang khát máu.

Trong lịch sử của cộng sản Việt Nam, cũng rất nhiều lần họ phải rút chạy, nằm im hoặc thay đổi như trường hợp cướp trộm được chính quyền tháng 8 năm 45 ở Hà Nội, thì một năm sau phải chạy biến lên rừng trú ẩn tính kế kháng chiến trường kỳ, hay lúc lập chính phủ tháng 11 năm 1945  phải giả vờ giải tán đảng cộng sản để đánh lừa dân chúng.

Đấu tranh chính trị việc tiến lùi tuỳ theo diễn biến tình hình là điều không có gì lạ, lúc không thể đấu tranh trực tiếp, có thể chọn nhiều cách đấu tranh tuyên truyền gián tiếp hoặc tạm thời tìm hiểu, nghiên cứu kiến thức, suy niệm về những kinh nghiệm trải qua, đánh giá và tổng kết để có hữu ích cho thời gian sau này.

Được đăng bởi vào lúc 
 —————-

Cháu xin lỗi bác tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng

Thứ Sáu, 19 tháng 1, 2018

Trong suốt quá trình bị tra hỏi và đứng trước phiên toà, Trịnh Xuân Thanh đều kiên quyết không chịu nhận mình có nhận tiền từ Nguyễn Anh Minh là cấp phó của Thanh.Nguyễn Anh Minh từ khi là sinh viên, được bố đẻ của Minh là trưởng phòng kỹ thuật  làm cùng với Trịnh Xuân Thanh ở tổng công ty sông Hồng. Bố Minh nhận Trịnh Xuân Thanh là con cả trong gia đình mình và nhờ Thanh nâng đỡ Nguyễn Anh Minh. Thanh nhận Minh vào làm việc ở xí nghiệp sửa chữa nhà của tổng công ty sông Hồng, rồi cho làm phó giám đốc xí nghiệp này.

Khi Trịnh Xuân Thanh chuyển về dầu khí, bố của Nguyễn Anh Minh lại tìm gặp Thanh để xin cho Minh được đi theo. Trịnh Xuân Thanh cho Minh làm giám đốc PVC Hà Nội rồi từng bước nhấc Minh lên làm phó tổng giám đốc PVC.

Có chức tước, Minh mở rộng quan hệ và nhận tướng Lê Quý Vương là chú, Minh cung phụng biếu xén tiền bạc rất nhiều lần cho tướng Lê Quý Vương. Khi vụ án Trịnh Xuân Thanh bế tắc vì không có chứng cứ phạm tội tham ô như mong muốn của tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng, tướng Lê Quý Vương muốn tránh tội đã từng qua lại với PVC, nên đã lập công bằng cách dụ dỗ Nguyễn Anh Minh cùng hợp tác dàn dừng tố cáo đã đưa tiền cho Trịnh Xuân Thanh. Nguyễn Anh Minh đồng tình vì chính Minh và Hoà rút tiền chia nhau, nay được đánh đổi nêú khai lôi cả Thanh vào sẽ được thoát tội tử hình, bởi thế Minh nhận lời hợp tác để dựng chuyện Thanh chỉ đạo.

Tất cả những gì chống lại Thanh đều chỉ từ những lời khai bất nhất giữa các bị cáo Lương Xuân Hoà và Nguyễn Anh Minh, đây là lời khai được dàn dựng nên bộc lộ rất nhiều sự vô lý, chẳng hạn như Nguyễn Anh Minh kể một tối đến nhà Thanh ăn cơm, Thanh mở tủ lấy bọc tiền ra, Minh hỏi tiền gì, Thanh nói tiền của Lương Đức Hoà đưa.

Cách mớm lời khai cho Nguyễn Anh Minh của Bộ Công An thật khôi hài, có ai thấy khách đến nhà , tự nhiên mở tủ lấy túi tiền ra làm gì? Để khoe với khách chăng ?,rồi để khách phải hỏi là tiền tiền ở đâu ra, chủ nhà trả lời tiền của thằng này, thằng kia đưa?

Theo dõi diễn biến phiên toà, nếu đúng có tội tham nhũng thì càng đáng buồn cười hơn, vì hoá ra tội phạm tham nhũng không tinh vi và thủ đoạn gì như đảng tuyên truyền. Nếu như bọn tham nhũng ngô nghê đến như vậy thì không đáng phải toàn đảng, toàn dân dốc toàn lực chống tham nhũng làm gì cho mệt. Hành vi của bọn tham nhũng này quá đơn giản, một thằng sếp bảo thằng cấp dưới mày lo tao mấy tỷ tiêu Tết, thằng cấp dưới đi về chỉ đạo thằng cấp dưới hơn rút từ tài khoản của công ty ra mấy tỷ,  rồi đưa cho lái xe của mình, lái xe của mình đưa cho lái xe của cấp trên, rồi mình đến nhà cấp trên thấy cấp trên lấy tiền trong tủ ra khoe là tiền của bọn mày đưa tao đấy.

Nếu xét xử tham nhũng để lấy lại niềm tin trong nhân dân, vì sự nghiêm minh của pháp luật mà dùng đến những biện pháp vu khống, bịa chuyện và xử áp đặt một chiều với thiên kiến định tội như thế. Liệu có thể hiện được sự quyết tâm của pháp luật hay chỉ thể hiện sự cay cú xuất phát từ tư tưởng duy ý chí, độc tài của lãnh đạo cộng sản khi thanh trừng những kẻ khác phe phái với mình ?

Cả một đám đông dân chúng tán thưởng vụ xét xử bất công này như nhiều vụ xử bất công khác, vụ xử nào đảng cũng kiếm ra được đám công chúng hoan nghênh. Ví dụ những vụ xử những nhà bất đồng chính kiến, toà án và viện kiểm sát cùng nhau kết tội bị cáo, bất chấp những lý lẽ chính xác mà bị cáo đưa ra bác bỏ lời buộc tội của mình, phiên xử được kiểm soát thông tin chặt chẽ, những tranh luận của bị cáo rất xác đáng thì không được đưa tin, những gì bất lợi cho bị cáo được chỉ đạo cho báo chí tha hồ khai thác. Cuối cùng là một đám đông dư luận viên và những kẻ có lợi ích gắn bó với đảng cộng sản tha hồ tung ra những luận điệu dân chúng hồ hởi, đồng tình, tán thành với bản án nghiêm khắc trừng trị những kẻ phá hoại đất nước. Bọn tán thưởng này không cần biết đến luật pháp được áp dụng đúng hay sai thế nào, trình tự tố tụng và tranh luận toà diễn ra thế nào, chúng chỉ cần biết kẻ xâm phạm lợi ích của chúng bị kết án, thế là pháp luật nghiêm minh.

Trong vụ xét xử Trịnh Xuân Thanh cũng thế, một đám đông hồ hởi hưởng ứng, không thèm biết pháp luật được thi hành thế nào. Chỉ cần biết có quan chức tham nhũng bị xét xử là vui mừng. Tâm trạng của những người vui mừng cũng xuất phát từ nhiều động cơ khác nhau, người thì quá chán ghét bọn quan chức cộng sản nên cứ thấy ai trong đám đó bị tù là mừng, mà thậm chí chả cần phải xử tù, nếu trong đám đó chẳng may bị cướp đâm chết họ cũng mừng.  Người thì thuộc phe nhóm cầm quyền, cần phải vận động dư luận ủng hộ quyền lực của phe mình theo, nên ra sức cổ vũ.

Với đám đông dân chúng nhìn pháp luật bằng quan điểm cảm tính như vậy, việc dùng truyền thông dẫn dắt dư luận đương nhiên được sử dụng vì có đất để phát huy hiệu quả. Các phiên toà đã được hình thành trên hai yếu tố đó là sự duy ý chí của lãnh đạo đảng và tác động cảm tính của dư luận. Khi có được hai yếu tố này thì không cần đến bằng chứng, tranh luận, khoa học gì nữa hết.

Những lời nói của Trịnh Xuân Thanh suốt phiên toà không thấy có hình ảnh, âm thanh nào. Đến khi Trịnh Xuân Thanh xin lỗi Nguyễn Phú Trọng, các báo đồng loạt đưa những clip rõ ràng. Dư luận cho rằng đó là lời nhận tội của Trịnh Xuân Thanh.

Nhưng nếu nhìn theo cái nhìn về tính chất phiên toà được diễn biến theo những yếu tố như sự chỉ đạo của lãnh tụ đảng cộng sản và cảm tính của đám đông, những lời xin lỗi như thế là tất yếu phù hợp, vì nó chứng minh cho nhận định phiên toà không có pháp luật mà chỉ có những yếu tố trên.

Không có toà án , không có nhà nước, không có luật pháp. Chỉ có bác tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng, đảng trưởng đảng cộng sản là trên hết tất thảy mọi thứ. Tại một phiên toà của nhà nước pháp quyền mà bị cáo xin lỗi một ông đảng trưởng như vậy, lẽ ra phải là nỗi đau và nhục của một đất nước mà mọi giá trị về pháp luật đều thua một ông đảng trưởng một đảng. Thế nhưng lại hân hoan đưa những lời xin lỗi của bị cáo như thế lên báo chí, truyền thông như một thắng lợi?

Không có lời nói nào phỉ nhổ vào pháp luật hơn lời xin lỗi của Trịnh Xuân Thanh gửi đến bác tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng đến như vậy. Nhưng cũng không có lời nào khẳng định quyền lực của Nguyễn Phú Trọng hơn được lời xin lỗi của Trịnh Xuân Thanh như vậy.

Lời xin lỗi đó xác nhận một điều pháp luật của một đất nước là vô nghĩa, chỉ có tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng của đảng CSVN mới là ý nghĩa hơn cả.

Được đăng bởi vào lúc  Không có nhận xét nào: