Bao năm giải phóng như thế này phải không anh?

Cac Bai Khac

No sub-categories

Bao năm giải phóng như thế này phải không anh?
15-10-2017
Những đứa trẻ ở bản Huổi Liếng, xã Nặm Păm (Sơn La), buồn bã, thẫn thờ sau mưa lũ hồi tháng 8.2017. Ảnh: Nguyễn Cường/TTXVN
Không dám lên Face, xoá cả ứng dụng và cắt 4G là cách mà mình chạy trốn khỏi cái nổi đau bất tận của dân tộc này. Nhưng rồi cũng không thể không ám ảnh.
Những cái xác trương phình, những vùng miền ngập chìm trong nước lũ. Những khuôn mặt biến dạng vì không còn nước mắt để khóc thương cho thân phận mình.
Bất giác nhớ về bài hát của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn: “Xác người nằm trôi sông phơi trên ruộng đồng…/Xác nào là em tôi dưới hố hầm này/Trong những vùng lửa cháy, bên những vồng ngô khoai.”
Thiên tai gây hoạ một, nhân tai gây hoạ mười. Dưới bàn tay cộng sản không gì không bị tận diệt. Họ đã giết chết thiên nhiên và tất cả những gì đang diễn ra chỉ là hệ quả. Cái chết đã được cảnh báo từ lâu.
Những ngôi nhà làng chìm trong lũ, đồng nghĩa với việc hàng ngàn người đã trắng tay, mất cả cơ nghiệp một đời. Người chết đã chết rồi nhưng kẻ sống mới là bi kịch. Nợ chồng lên nợ, màn trời chiếu đất, và rồi người ta lại ăn thịt nhau bằng cách này hay cách khác mà thôi.
Chỉ cách đây gần tháng, ông thợ lửa xin nghỉ mấy ngày vì đứa em chết bởi ung thư. Lên làm lại, ổng dắt theo ba đứa trẻ là con của người em ấy: Mẹ nó chắc cũng chẳng sống thêm được mấy chú àh, xin chú cho anh rước nó lên nuôi, được ngày nào hay ngày nấy. Hai vợ chồng nó từng làm việc ở Đồng Nai trong một cơ sở đốt chất thải, bịnh tật nên về quê được hai năm giờ chết.
Tuần rồi một đứa thợ khác xin về quê để tang cho hai vợ chồng anh trai nó. Họ cũng làm việc ở gần đây, chở nhau về quê thăm con và hai vợ chồng bị xe tông chết trên quốc lộ 1A. Cũng ba đứa trẻ khác đang mồ côi cả cha lẫn mẹ sống dựa vào bà nội với tương lai bất định.
Vâng ! Hoà bình đã ở đây hơn bốn chục năm rồi.
Ngồi giữa Sài Gòn một buổi chiều thu, gió lồng lộng thổi qua hàng Sao Đen mát rượi. Xem lại mấy tấm ảnh chụp cái thành phố này cách đây hơn năm chục năm tôi bần thần tự hỏi: Vì sao họ bằng mọi giá lao vào giải phóng miền Nam?
*Ghi chú: Tiêu đề bài viết do Tiếng Dân đặt, dựa theo câu hát trong bài Chiều Tây Đôcủa nhạc sĩ Lam Phương.