Lại sử dụng luật rừng để giải quyết khủng hoảng với Đức

Cac Bai Khac

No sub-categories

Lại sử dụng luật rừng để giải quyết khủng hoảng với Đức

FB Trương Nhân Tuấn

19-8-2017
Trịnh Xuân Thanh và quan hệ Việt – Đức. Ảnh cắt trên mạng.
Việt Nam đã “hội nhập” 3 thập niên nhưng xem ra một bộ phận lớn lãnh đạo cao cấp trong đảng, hay những “chiến sĩ trên mặt trận văn hóa”, vẫn như còn đang sống trong rừng. Vụ Trịnh Xuân Thanh đổ bể, quan hệ hai bên Việt Nam và Đức căng thẳng, quyền lợi của đất nước và dân tộc Việt Nam bị de dọa.
Phía Việt Nam khư khư với lập luận Trịnh Xuân Thanh về Việt Nam “đầu thú”. Trong khi phía Đức, kết quả điều tra ngày càng xác quyết: Trịnh Xuân Thanh bị mật vụ Việt Nam “bắt cóc” tại Đức.
Đây là một khủng hoảng lớn. Việt Nam có thể bị các nước Âu Mỹ cô lập. Hành vi đưa mật thám có vũ trang vào một quốc gia khác bắt người được luật quốc tế xếp vào thể loại “khủng bố”. Việt Nam xâm phạm chủ quyền của nước Đức đồng thời vi phạm luật quốc tế.
Nếu Việt Nam không “bình tĩnh”, giải quyết một cách khôn ngoan, tác hại của nó có thể xem như là “bom nguyên tử”, so với vụ “pháo tép” Trịnh Vĩnh Bình.
Nhưng vì “lò đang nóng”, chiến dịch “củi ướt củi khô” của ông Trọng đang được “cổ vũ bằng một lực lượng chính trị nhân dân đông đảo”. Không biết mục đích là để loại các đối thủ chính trị, củng cố quyền lực bản thân, hay là để chống tham nhũng. Cả nước “hừng hực” đốt lò, dẫn đầu là những bài viết “mở đường” của các “chiến sĩ văn hóa”.
Cả bộ phận “chiến sĩ văn hóa” đang như “lên đồng”. Không khí hôm nay không khác thời “bước tiến nhảy vọt” của Mao Trạch Đông bên Tàu.
Bài viết “Vụ Trịnh Xuân Thanh về nước đầu thú: Bộ ngoại giao Đức hồ đồ hay mua phiếu?” trên Tuần báo Văn nghệ TP HCM là điển hình cho sự “sắc cạnh” của “chiến tranh tâm lý”.
Đã là “chiến tranh”, cho dầu là “tâm lý”, thì người ta xài “luật rừng”, cứu cánh biện minh cho phương tiện, chớ không xài luật quốc gia hay quốc tế.
Trong bài viết này “người chiến sĩ văn hóa” đã phỉ báng những chính trị gia, những công chức người Đức có trách nhiệm trong vụ Trịnh Xuân Thanh là “hồ đồ”, là “thần kinh” là “mua phiếu”. Một cách nặng nề, họ đã ví nhà nước Đức là “lũ kền kền vô trách nhiệm” (sic!).
Hội nhập 3 thập niên nhưng bản chất “rừng rú” vẫn chưa cởi bỏ. Quan niệm “địch ta” thời chiến tranh lạnh vẫn đầy ắp trong đầu óc.
Họ tìm mọi cách để bảo vệ danh tiếng của ông Trọng. Đó cũng là “lợi ích của đảng”.
Rõ ràng phe ông Trong đã và đang sử dụng “luật rừng” để giải quyết khủng hoảng với phía Đức. Quyền lợi của đất nước, của dân tộc bị tổn thuơng, bị thiệt hại ra rao, họ bất cần.
Bài viết trên tuần báo Văn Nghệ, nếu được dịch sang tiếng Đức, sẽ là một “xì căng đan” ngoại giao.
Trên bình diện quốc gia, việc sỉ nhục như vậy là điều cấm kị.