Lại Ngô Bảo Châu?

Cac Bai Khac

No sub-categories

Lại Ngô Bảo Châu?

Trần Thảo (Danlambao) – Không biết năm nay ông giáo sư trẻ Ngô Bảo Châu mắc phải cái sao hạn gì, mà hết tờ lá cải Sân Đình chửi tá lả, bây giờ tới phiên Tuần Báo Văn Nghệ TP. HCM cũng nhào vô ăn có. Khác chăng là Sân Đình chửi NBC là kẻ vong ân bội nghĩa, còn TBVN thì nâng cấp NBC lên thành ngụy dân chủ, phản bội dân tộc.
Có lẽ bên tuyên giáo trung ương thấy những phát biểu gần đây của NBC có thể gây nguy hại cho đảng, hà hơi tiếp sức cho cái mà Nguyễn Phú Trọng gọi là quá trình tự chuyển hóa của đảng viên, nên ra lịnh cho bồi bút đánh trả NBC. Nhưng nhìn những chiêu thức lạng quạng của Hộ Lý và Gái của Sân Đình và An Chiến của Tuần Báo Văn Nghệ thì có vẻ như những bồi bút này chả đem lại ích lợi gì trong công tác tuyên truyền, mà còn phô ra bộ mặt dối trá đầy mâu thuẩn của đảng CSVN khi biểu tượng Hồ Chí Minh là thành trì cuối cùng của đảng đã có nguy cơ biến thành tượng đất nhão.
Trong bài báo của Tuần Báo Văn Nghệ, phải công nhận một điều là tác giả An Chiến đã chỉ ra một lỗi lầm trong lời phát biểu của NBC: “Nếu quý mến ai đó thì mong họ thoát khỏi vòng luân hồi chứ không mong họ sống mãi trong sự nghiệp của chúng ta.” Trong giáo lý nhà Phật, chỉ có những bậc đại trí, đại từ, đại bi, đại dũng như Thái Tử Tất Đạt Đa mới có thể đại ngộ cảnh giới Niết Bàn, thoát vòng sinh tử luân hồi. Ngô Bảo Châu hàm ý gì thì ai cũng hiểu, nhưng ông đã phát biểu lạng quạng. Một người có đạt tới cảnh giới Niết Bàn hay không là tùy thuộc vào quá trình tu tập và khả năng đốn ngộ của họ, chứ không phải cho nhập thổ một xác chết thì hương linh, nếu có, sẽ thoát vòng luân hồi.
Nếu nói toạc móng heo lời của NBC thì nó như thế này: “Có yêu mến ông Hồ Chí Minh thì đem xác của ông hỏa táng hay nhập thổ đi, tại sao hành xác ông ta bằng cách cho nằm mãi trong cái lăng đó, tiêu tốn bao nhiêu tiền thuế của nhân dân!”.Nếu tôi không lầm thì khi dùng tới chữ luân hồi, một phạm trù trong Phật Học nói về quá trình lập lại của sinh tử, có thể ở một dạng khác của vật thể, thì ông NBC còn có ý cho ông HCM đi đầu thai kiếp khác, bởi vì theo quan niệm trong dân gian thì người chết mà không hỏa thiêu hay nhập thổ thì linh hồn mãi lẩn quẩn cõi người, không đi đầu thai được!
Nhưng cũng chính vì ý tưởng này mà NBC lọt vào thế kẹt, khó giải thích cho ra ngô ra khoai. Vì sao?
Xin thưa, nhà Phật hay dạy chúng sinh nên sống cho lương thiện, tu thân tích đức, hướng thiện, năng bố thí, tránh sát sinh, nếu được vậy thì coi như đã gieo một cái nhân lành, và tự nhiên sẽ có quả tốt. Cái quả tốt đó, có thể là kiếp sau khi đầu thai sẽ được sinh ra trong một hoàn cảnh thật tốt, đầy những hạnh phúc, yêu thương.
Ngô Bảo Châu có lẽ đã có ý tốt đối với ông Hồ, mà cũng có ý tốt với người dân khi muốn tránh cho tiền thuế của dân bị tiêu tốn vào trong việc giữ gìn xác chết của ông Hồ. Nhưng Hồ Chí Minh, nếu nằm trong cái lăng thối tha kia thì còn hưởng xái được đồ cúng của mấy tên láu cá, chứ nhập thổ hay hỏa thiêu, thì với tội ác ngập đầu của ông ta như giết người hàng loạt, vong ân phụ nghĩa, gian trá, dâm loàn, ăn cắp, tham lam v.v… thì ông ta phải lưu lạc xuống tới tầng thứ 19 của địa ngục để “học tập cải tạo” dưới đó. Đó dĩ nhiên là đứng từ góc nhìn của tác giả bài viết này, kẻ đã quá rành về Hồ Chí Minh, chứ đối với chế độ CSVN thì hoàn toàn khác hẳn.
Kể từ khi thiên hạ năm châu bốn biển ném Chủ Nghĩa Xã Hội, Chủ Nghĩa Cộng Sản vào sọt rác, chế độ CSVN chẳng còn mồm năm miệng mười bốc thơm Mác Lênin vô địch muôn năm nữa, vì nó quá lạc hậu, lỗi thời, lạc điệu. Ông Hà Sĩ Phu đã vô cùng tinh tế khi thấy được tình trạng lui về thế thủ của chế độ CSVN. Chế độ kim tiền hoang dã Việt Nam bây giờ chỉ biết bám vào hình tượng Hồ Chí Minh để sống còn. Trước đây, CSVN ca ngợi Hồ Chí Minh như một đệ tử đích truyền của chủ nghĩa Mác Lênin, người đã thành công giương cao ngọn cờ búa liềm trên toàn cõi Đông Dương, bây giờ để hợp với khuynh hướng thời đại, dẹp mẹ nó ba cái chủ nghĩa bá láp, cố gắng xây dựng cho “bác” cái hình tượng yêu nước, đấu tranh vì độc lập của tổ quốc, vì giải phóng cho dân tộc.
Ngặt một nỗi, những hủ mắm về HCM cứ bị không gian mạng khui ra thúi làng thúi xóm. Cái tượng vàng sáng chói ngự trị ở miếu đền kia ngày càng tỏ ra cực kỳ thảm hại, có khuynh hướng trở thành bùn nhão. Muốn xây dựng cho “bác” thành biểu tượng cho những giá trị truyền thống của dân tộc là độc lập, tự do, hạnh phúc, nhưng hỡi ơi, trong những tấm hình của HCM còn lưu truyền ngày nay toàn thấy ông ta mặc quần áo như một tên cán bộ tàu khựa, bộ đồ đại cán bốn túi. Hồ Chí Minh ôm hôn Mao Trạch Đông, Chu Ân Lai không hề có dáng vẻ gì Việt Nam, vừa thô bỉ theo kiểu cộng sản Á Châu, vừa bịnh hoạn một cách ghê rợn.
Cái di sản mà HCM để lại cho dân tộc ngày nay nào có ý nghĩa gì của mấy chữ độc lập tự do hạnh phúc. Độc Lập mà mãi mãi lệ thuộc vào Trung Nam Hải. Ai đã ra lịnh cho Phạm Văn Đồng ký công hàm với Chu Ân Lai năm 1958, nhường biển đảo cho Tàu Cộng? Và cho tới ngày nay, nhân dân vẫn chưa quên lời tuyên bố của Nguyễn Văn Linh: “Theo Trung Cộng nhất định là mất nước, nhưng mất nước còn hơn là mất đảng.” Tự do mà bao nhiêu tiếng kêu đòi công lý, kêu gào bảo vệ giang sơn trước âm mưu xâm lăng của Trung Cẩu, kêu đòi tôn trọng những quyền sống căn bản của con người, tất cả đều bị đàn áp dã man bởi lực lượng tay sai của chế độ.
Hạnh phúc gì khi dân oan của ba miền đất nước vẫn ngày đêm dầm mưa dãi nắng, kêu gào khản cổ, yêu cầu nhà nước giải quyết những oan khiên, cưỡng chế đất đai do lũ đảng viên cường hào địa phương áp chế lên đầu dân nghèo. Tiếng kêu thê lương của họ nhà nước CSVN đã bỏ ngoài tai, chết sống mặc bây, miễn cán bộ có vila, lầu cao, xế đẹp. Độc Lập Tự Do Hạnh Phúc gì mà chế độ cứ lo o bế Trung Cộng, dành mọi ưu tiên cho Formosa, và những công ty tư bản ăn chia với chế độ, tha hồ xả thải độc hại ra biển, sông ngòi, gây ô nhiễm trầm trọng đến môi trường sống của nhân dân? Những lời kêu đòi tha thiết của những tấm lòng yêu nước như Trần Huỳnh Duy Thức, Mẹ Nấm, Nguyễn Văn Đài, Trần Thị Nga v.v… đã bị đàn áp triệt để bằng những bản án dã man, tàn nhẫn, bất chấp đạo lý, dù rằng Mẹ Nấm và Trần Thị Nga là những phụ nữ có con nhỏ.
Đó là lý do mà tôi cho rằng cái thành trì cuối cùng của chế độ CSVN, là hình tượng Hồ Chí Minh, đang trở nên xiêu vẹo, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, và ngày chế độ CSVN bị tiêu diệt hoàn toàn nhất định sẽ đến.
Tôi không lên tiếng thay cho ông giáo sư trẻ Ngô Bảo Châu. Bài viết của An Chiến của tờ Tuần Báo Văn Nghệ như một cái cớ thật tốt cho tôi vạch mặt chế độ CSVN, và chỉ có thế mà thôi!
29/7/2017