Tôn Nữ Thị Ninh, bà là ai?
Bài trích đăng chỉ nhằm mục đích thông tin. Nội dung bài viết không nhứt thiết phản ảnh quan điểm của Website. BBT
Tôn Nữ Thị Ninh. Ảnh: internet
11/06/2016 Lê Trọng Kim
Thưa bà,
Tôi vốn biết bà từ lâu và cũng nghe danh bà là người có học thức và được học hành từ môi trường đại học Tây Âu, dù tôi không biết bà có chức vụ gì, nhưng từ ấy cũng cho tôi có chút lòng kính trọng bà. Vì lẽ đương nhiên tôi tin bà đã sống và học ở trời tây, nơi có các nền chính trị rất tự do phóng khoáng, nơi mà một người dân bình thường cũng có thừa hiểu biết về dân quyền, nhân quyền của mỗi công dân, thế nào là bình đẳng và bình đẳng là thứ mà người ta phải tuyệt đối tôn trọng và cũng là nơi mà người dân luôn có ý thức về một nhà nước chân chính luôn tôn trọng dân quyền, phục vụ dân sinh.
Nhưng qua bài viết “Bob Kerrey là khởi điểm xấu cho trường ĐH Fulbright” và bức thư ngỏ của bà sau đó, tôi thấy bà như hội đủ yếu tố của một mụ phù thủy ranh ma, tráo trở, lấp liếm, đạo đức giả, thù dai… và trả thù vặt, chứ không phải như một nhà khoa học, một trí thức như tôi đã từng nghĩ.
1- Bà khoe khoang cái mẽ bà đã từng tham gia biểu tình ở Paris chống chiến tranh Việt Nam trong những năm 60-70, tôi nghe bà nói mà nực cười vì sự tự hào của bà. Tôi nghĩ những người VN cùng biểu tình với bà, đa số họ đã thức tỉnh từ lâu, vì sự mê muội, vì sự cả tin mà một thời bị cuốn theo. Nếu bà là một người Pháp biểu tình tại Paris hay một người Mỹ biểu tình ở nước Mỹ để phản chiến thì tôi chấp nhận và chia sẻ quan điểm vì con em của họ phải hy sinh tính mạng vì một dân tộc ở một nơi xa xôi hay vì họ yêu hòa bình và muốn thế giới này mãi được yên bình, đừng có chiến tranh.
Nhưng với bà, một người VN đã sống ở miền nam, dưới chính thể Việt Nam Cộng Hòa, tổ tiên của bà, quê hương của bà cũng ở miền nam. Hẳn bà cũng thừa biết là chiến tranh giữa hai miền nam – bắc VN là do chế độ miền bắc cổ súy xâm lăng với ý đồ thôn tính, đặt cả nước VN vào quỹ đạo của cộng sản VN và cộng sản quốc tế. Chứ người miền nam, chính phủ miền nam chỉ cầu mong cho có hòa bình để làm ăn và mưu cầu thịnh vượng cùng các nước năm châu, bốn biển. Vậy nếu bà muốn biểu tình chống chiến tranh thì phải ra miền bắc mà biểu tình mới phải chứ? Phải kêu họ, chính quyền Bắc Việt và đảng cộng sản VN đừng bắt hàng triệu thanh niên cầm súng vào “giải phóng miền nam”, để rồi phải đau khổ hy sinh xương máu một cách oan uổng khi tuổi đời chỉ mới 18-20. Vì miền Nam đang sống sung túc và tự do hơn miền bắc của họ nhiều, thì có gì mà phải giải phỏng theo lời bịp bợm của nhà cầm quyền miền bắc? Điển hình như bà thấy đấy, sau ngày 30/4/1975 có biết bao của cải, đủ cả Ti vi, cassette, tủ lạnh, xe máy, lúa gạo… và cả rất nhiều vàng được chở đem về miền bắc.
Những người VN mang danh nghĩa chống chiến tranh thời bấy giờ ai cũng biết đa phần trong số họ là những người có cảm tình với chế độ miền bắc hoặc là cán bộ Việt cộng nằm vùng, ngoài mặt họ đưa chiêu bài phản chiến nhưng thâm ý của là họ muốn Mỹ thôi giúp cho chế độ miền nam chống cộng sản, để miền nam càng mau bị miền bắc thôn tính đúng theo ý đồ phản bội của họ. Tôi gọi đó là những kẻ đã lầm đường và những kẻ phản bội, bởi lẽ nếu họ yêu thích chế độ miền bắc thì khi trao đổi người giữa hai miền sau hiệp định Geneve, sao họ không cuốn gói về miền bắc sinh sống với chế độ mà họ yêu thích?
Còn điều này nữa, bà là người học rộng, chẳng lẽ bà không hiểu, vì sao VN chiến thắng lớn tại Điện Biên Phủ mà phải ký hiệp định Geneve chấp nhận chia đôi đất nước? Sao không thừa thắng mà tiến lên đánh đuổi quân pháp, chiếm cả Việt Nam (trong đó có Nam Kỳ Tự Trị mà thực dân pháp đã mở rộng một số quyền theo quy chế tự trị cho miền nam dưới quyền của Quốc trưởng Bảo Đại và các chính phủ của ông) để thống nhất ngay từ đó?
Chắc bà cũng biết Liên Xô và Trung Cộng đã âm mưu chia cắt nước VN làm hai miền nam – bắc từ trước khi trận Điện Biên Phủ mở màn, thành ra chiến thắng Điện Biên Phủ tuy là lớn, nhưng không có nhiều ý nghĩa với tiến trình lịch sử của dân tộc. Bởi vì bọn Trung Quốc sau chiến tranh Triều Tiên, họ đã tổn thất rất nhiều, và tình hình bất ổn trong nội bộ nước họ, họ không muốn chiến tranh VN kéo dài thêm nữa, và với ý định chia đôi nước VN, miền bắc vẫn chịu ảnh hưởng của họ, lệ thuộc vào họ, miền nam dù Mỹ có nhảy vào giúp bảo vệ chế độ miền nam, thì Trung Quốc cũng không phải lo về đối đầu với Mỹ vì có lãnh thổ miền bắc trở thành vùng đệm, che chở rất an toàn cho nước họ. Thế là trong một hội nghị ở Quảng Châu họ đã ép ông Hồ Chí Minh phải ký hiệp định Geneve theo ý của họ và họ đã hứa với ông Hồ Chí Minh là sau này nếu chiến tranh có bùng phát trở lại thì lúc đó họ sẽ giúp cho miền bắc bằng mọi giá. Và ngay lúc này ông Hồ Chí Minh đã cho họ biết là ông sẽ đánh miền nam.
Và thế là để thi hành hiệp định Geneve theo đúng thì các cán bộ, đảng viên đảng cộng sản, từ bắc vào và những người thuộc Việt Minh phải rút hết về miền bắc, những ai còn ở lại thì phải ra trình diện với chính quyền miền nam và không được tiếp tục hoạt động chống chính phủ miền nam. Những người dân miền nam nào ưa thích chế độ miền bắc thì cứ tự do di chuyển về miền bắc sinh sống. Ngược lại những người đang ở miền bắc mà thích sống với chế độ miền nam thì cứ di cư vào nam. Thế là hơn 1 triệu người miền bắc đã di cư vào nam và người miền nam thì tập kết ra bắc.
Lúc này ông Lê Duẩn, bí thư xứ ủy Nam kỳ đã giả bộ lên tàu chuẩn bị về miền bắc, nhưng ông đã bí mật hóa trang xuống tàu và ở lại miền nam, cùng với việc ở lại miền nam bất hợp pháp của Lê Duẩn là nhiều vũ khí được chôn giấu lại trên khắp miền nam và một số lượng cán bộ được bố trí bí mật ở lại, nhiều tài liệu nói là số cán bộ bí mật ở lại này lên đến con số 800.000 người, thật kinh khủng để tiếp tục tổ chức lực lượng chống phá chính quyền Ngô Đình Diệm ở miền nam, dưới sự lãnh đạo của Lê Duẩn. Và chính ông này đã viết ra đề cương chiến lược “giải phóng miền nam”, mà gọi cho đúng tên là kế hoạch chiếm đoạt miền nam mới phải. Lúc này ở miền nam chưa hề có một tên lính Mỹ nào cả. Và kế hoạch chiếm miền nam này của Lê Duẩn đã được ông mang ra miền Bắc trình bày với bộ chính trị đảng công sản và đã được thông qua với quyết tâm chiếm miền nam bằng mọi giá.
Ngay sau đó là đường mòn Hồ chí Minh được xây dựng vào năm 1959 và Mặt trận Giải phóng Miền Nam cũng ra đời năm 1960, lúc này vẫn chưa có lính Mỹ ở miền nam. Thế thì cái chiêu bài đánh Mỹ “giải phóng miền nam” chỉ là thứ giả hiệu, là chiếc bình phong che đậy mưu đồ xâm lược miền nam của chính quyền miền bắc thôi, chứ chẳng có giải phóng ai, cũng chẳng có đánh Mỹ gì cả, vì cho mãi đến năm 1965, lính Mỹ mới đổ bộ vào miền nam với mục đích cao cả là bảo vệ chính phủ miền nam, bảo vệ miền nam để đừng rơi vào chủ nghĩa cộng sản, đừng rơi vào tay của chính quyền miền bắc.
Bà chắc cũng biết chế độ Ngô Đình Diệm ở miền nam trước sau vẫn cự tuyệt, không ký hiệp định Geneve, họ đòi không chia đôi đất nước và đình chiến, phe nào ở đâu thì giữ nguyên vị trí ở đó. Điều này trái hẳn với ý đồ của Trung Cộng, nên Trung Cộng ra sức thuyết phục người pháp, thuyết phục ông Hồ Chí Minh, cuối cùng Hiệp định Geneve đã hình thành mà không có chữ ký của chính quyền Ngô Đình Diệm và phần phụ lục về việc tuyển cử để thống nhất đất nước là hầu như không có nước nào dự hội nghị ký vào văn bản này và đương nhiên là chính quyền miền nam của Ngô Đình Diệm cũng không có ký vào đây. Vì thế cho nên luận điệu tuyên truyền của miền bắc nói rằng, vì chính quyền Ngô Đình Diệm không thi hành tổng tuyển cử nên họ tiến hành cách mạng giải phóng miền nam rồi xua quân đội miền bắc vào miền nam chỉ là luận điệu giả dối cho tham vọng chiếm miền nam của họ.
Và bà cũng không đờ đẫn, không điên khùng đến mức không biết là sau hiệp định Paris thì không còn lính Mỹ ở miền nam, thế mà Bắc Việt vẫn dốc toàn lực vào đánh miền nam, thì là đánh Mỹ sao hả bà Ninh? Chỉ có những người mất trí mới nghĩ như thế.
Thành ra cái trò biểu tình phản chiến mà bà kể công ở đây, chỉ là thứ biểu lộ cho sự thiếu hiểu biết, không thức thời hay sự mê muội nghe theo luận điệu tuyên truyền mà bà vẫn còn cố giữ. Bà không thể phản chiến để kêu chính quyền miền nam đừng đánh trả miền bắc đang tấn công họ, mà bà có giỏi thì nên biểu tình ngăn chặn ý đồ và hành động tàn nhẫn của chính quyền miền bắc, đưa quân tấn công miền nam, như thế thì bà mới là người có công với dân, với nước, tránh được đau thương cho dân tộc bà ạ.
2- Bà cũng khoe khoang cái mẽ bà đã từng công tác trong ngành ngoại giao hơn 30 năm và từng quen biết với nhiều nhân vật người nước ngoài, từ nhà báo, nhà văn, nhà chính trị, nhà học thuật, nhà kinh tế … và nhiều nhà khác nữa. Nhưng qua những gì bà thể hiện trong bài viết, tôi nghĩ bà đã đem danh dự, lòng tự trọng, tính nhân đạo, lòng vị tha … của dân tộc VN phỉ báng trước thế giới có lẽ là nhiều hơn những gì bà đã làm gì cho giống nòi VN được tôn vinh trên trường quốc tế. Những con người hẹp hòi, nhỏ mọn, ích kỷ, thâm thù … như bà, mà cũng làm công tác ngoại giao ngót hơn 30 năm thì càng khẳng định thêm chế độ này lắm khi rất u tối trong việc tìm hiền tài để phụng sự tổ quốc và nhân dân. Có thể một phần vì thế mà người nước ngoài họ đánh giá VN, là nước không chịu phát triển? Trên đời này có một nhà nước nào lãnh đạo quốc gia mà không muốn cho nước mình phát triển không chứ? Tôi hỏi trời hay hỏi ai đây?
Thì ra chỉ có những con người như bà chỉ lấy hận thù, chỉ lấy cái ích kỷ cá nhân mà đem ra làm việc lớn, việc nước, việc dân, bà đem cái thành kiến nhỏ mọn của cá nhân bà ra đặt trước cái lợi ích của nhân dân, của đất nước, cái loại cán bộ như thế này thì đất nước không phát triển, nhân dân không được tự do, hạnh phúc là phải lắm. Ba mươi năm đổi mới rồi, 70 năm xã hội chủ nghĩa rồi, mà đất nước ngày càng tụt hậu so với thế giới, cái gì cũng thua thiệt với người ta, chỉ có lòng tự hào rởm, chỉ có tham nhũng, đàn áp, bất công … là hơn người. Còn nước nghèo vẫn nghèo, kinh tế phụ thuộc nước ngoài, biên cương bị gặm nhấm, lãnh hải, hải đảo bị người ta xâm lấn, chiếm giữ và ngạo nghễ từng ngày. Nhân dân ở các vùng xa, vùng sâu, vùng cao … đa số vẫn còn nghèo và đói, phải cứu trợ bằng gạo, thời đại ngày nay mà phải cứu trợ bằng gạo, thì hỏi có đau lòng không? Đạo đức xã hội suy đồi, không biết bao nhiều là thứ tội phạm, không biết bao nhiều thứ trò lừa đảo trên mọi lãnh vực đời sống và ngày càng tinh vi tàn ác … !
Nhân phẩm con người VN bị đem ra bán rẻ trước thế giới, phụ nữ chỉ mong được lấy chồng Đài Loan, Trung Quốc, Hàn quốc, kể cả đàn ông nghèo khổ châu Phi, chỉ mong thoát khỏi cảnh nghèo hèn, chỉ mong được đổi đời và bất chấp tất cả những ê chề, tủi nhục. Thanh niên nam nữ thì mong xa lìa gia đình, quê hương, đất tổ để đi tìm kế sinh nhai, dù đó là vùng xa xôi, nước xa xôi mà họ chưa hề biết đến. Nhưng đi để được làm gì? Chỉ được làm lao động chân tay và làm osin, thế nhưng cũng bị cơ quan công quyền đặt ra những chi phí quá cao, thủ tục nhiêu khê và bọn lừa đảo cũng dựa vào đó mà ra tay lừa gạt, khiến cho nhiều người phải mang nợ không biết đến bao giờ mới trả hết được. Còn những người đã đi thì khi sang đến xứ người chỉ mong được trốn ra ngoài làm chui hay trốn ở lại làm chui thì mới mong trả được nợ khi đi và dư được chút tiền. Cái bóc lột ngày nay nó như thế đó.
Nhưng những tình cảnh này, những kẻ làm quan như bà chắc chẳng mấy khi đếm xỉa đến, mà chỉ quan tâm đến vấn đề sĩ diện cá nhân rởm, chỉ lo làm giàu thôi thì phải? Những kiểu dùng người chỉ theo cảm tính, sử dụng nhân tài không cần nghĩ đến quá trình, công lao và lòng nhiệt thành của họ đã và đang đam mê với lý tưởng, với công việc như ông Bob Kerrey, rồi bỗng nhiên bị người ta dứt ngang cho ra rìa. Cái cách chọn người, sử dụng con người vô tâm, tàn nhẫn … và phá hoại này vẫn thường thấy ở chính quyền VN, chính vì thế mà đôi khi có những chính sách tốt, những ý tưởng hay… nhưng cuối cùng thì thực hiện chẳng đến đâu, chỉ làm lãng phí và tăng thêm sự trì trệ, tụt hậu thôi.
Phải, bà nói nước Mỹ không thiếu nhân tài, nhưng sử dụng nhân tài như bà và như chính quyền của bà thì chẳng ai còn động lực để phục vụ, chẳng ai muốn phục vụ cho những kẻ vô tâm, vô ơn và không tôn trọng nhân tài như thế. Thật ngớ ngẩn khi bà ví ông Bob Kerrey và trường đại học Fulbright như một cuộc hôn nhân, nhưng đến phút cuối khi đôi tân lang, tân nương sắp lên xe hoa, họ chẳng có lỗi gì cả, họ vẫn yêu thương, thì bà lại muốn thay đổi, tân lang phải là người khác, mà nguyên nhân là do bà chụp mũ và gán ghép, không thừa nhận lòng thành của người ta. Hôn nhân kiểu của bà là hôn nhân gì vậy, tôi không nghĩ bà là một người có học, mà là một kẻ vô học thì đúng hơn. Bà học kiểu gì mà sống như kiểu rừng rú như thế?
Bà cũng khoe khoang cái mẽ làm luận án thạc sĩ qua tác phẩm của một nhà văn Mỹ, nhưng tôi nghi ngờ những gì bà viết trong đó cũng chẳng có gì hay ho!
3- Cái tâm tốt của con người là biết nhìn ra lẽ phải, biết thừa nhận cái sai và biết ăn năn hối cãi, dù sự ăn năn hối cãi ấy có muộn màng nhưng cũng sẽ làm cho người ta dễ quên đi nỗi đau. Ngược lại cái tâm xấu xa là kẻ không nhìn thấy cái ác quanh mình, tức là cũng đồng phường, đồng hội với kẻ ác, hoặc thấy cái ác mà im lặng thì ta là người hèn nhát hay đồng lõa, còn nếu ta ca ngợi cái ác thì chính ta còn ác hơn kẻ đã thủ ác.
Bà chai mặt và vô tâm đến mức khi một người đã nói ra lời xin và đã có nhiều hành động để chứng tỏ họ đã ăn năn và chuộc lại lỗi lầm, khi trong một tình thế mà họ phải đối diện với cái chết của chính họ và đã gây ra tội lỗi. Những kẻ vô tâm như bà khiến tôi cảm thấy ghê tởm nên tránh xa và càng ghê tởm khi biết là chung quanh bà vẫn có nhiều cái ác khác gấp hàng trăm lần, nhưng vì bà và họ cùng một phe, một phái nên bà đã làm ngơ, lãng quên hay chối bỏ, chứ đừng nói chi đến thừa nhận hay xin lỗi như ông Bob Kerrey.
Hẳn là bà không thể không biết đến cuộc cải cách ruộng ở miền bắc từ năm 1953 đến năm 1956, đã giết hại hàng mấy chục ngàn đồng bào vô tội, bà không thể thấy cái tàn ác của chế độ, khi một số người cần mẫn, chăm chú làm ăn và khi tích cóp được một số tài sản, dù tài sản cũng chẳng nhiều gì, chỉ cần 0,65 ha đất, hai con heo thôi, cũng đủ bị khép vào loại địa chủ, rồi bị chế độ này đem ra đấu tố để chiếm hết tài sản và có khi là cướp luôn cả tính mạng của họ. Chẳng những bị mất tài sản, tính mạng mà trước khi chết họ còn bị một lũ côn đồ của chế độ mạ lỵ, vu khống, chửi bới … vô cùng tàn nhẫn.
Chắc bà cũng không thể không biết vụ án của bà Nguyễn Thị Năm, chủ cửa hàng bán vải sợi Cát Hanh Long. Bà này chồng mất sớm, nhờ tài quán xuyến và làm ăn chăm chỉ qua bao nhiêu năm nên bà đã khá giả, giàu lên. Bà Năm rất có tinh thần vì nước, vì nền độc lập tự do của dân tộc nên trước cách mạng tháng 8 năm 1945, bà ấy đã hiến cho “cách mạng” một số tiền tương đương với 700 lượng vàng. Sau cách mạng tháng 8, trong tuần lễ vàng do ông Hồ Chí Minh phát động, bà Năm lại hiến thêm 100 cây vàng nữa. Nhà bà là nơi các lãnh đạo cao cấp của đảng thường tới lui, bà đã đối xử và nuôi dưỡng, che giấu như các ông Phạm Văn Đồng, Trường Chinh, Võ Nguyên Giáp, Lê Đức Thọ …
Trong 9 năm kháng chiến chống pháp, đồn điền cao su mà bà Năm mới mua là nơi chứa, nơi đóng quân của nhiều đơn vị bộ đội. Bản thân bà Năm cũng là Hội trưởng Hội phụ nữ tỉnh, hai con bà cũng là bộ đội với chức vụ chỉ huy tiểu đoàn. Thế mà khi cần loại ra khỏi hàng ngũ đảng, những thành phần không xuất thân từ giai cấp bần cố nông, dù họ đã đóng góp rất nhiều công lao và hết cả tài sản cho đảng, thì đảng cũng không chùn tay chừa cho họ quyền được sống, vì thế nên bà Năm đã bị họ đấu tố và giết hại một cách tàn nhẫn.
Thật đê hèn cho những người lãnh đạo khi giết hại một ân nhân rất lớn của mình, và đan tâm giết một người phụ nữ để mở màn cho cuộc đấu tố giết hại dân lành. Làm sao bà Ninh không biết bài báo “Địa chủ ác ghê” đăng trên báo Nhân Dân ngày 21 tháng 7 năm 1953 và tác giả của nó, nếu bà đã là đảng viên cộng sản và tôn thờ lãnh tụ tối cao của đảng. Một bài báo đã trơ trẽn vu khống bà Năm đã giết hại đến 32 gia đình và 260 người … để rồi họ bắn bà một cách dã man, chỉ vì muốn có một phát pháo khởi đầu đấu tố cho thật ác độc để dọa nạt quần chúng.
Bà cũng không thể không biết đến cuộc tàn sát hơn 4000 thường dân vô tội ngay tại Huế, quê hương của bà, trong trận chiến Mậu Thân 1968 do Việt cộng gây ra. Những kẻ thủ ác đã nhẫn tâm giết đồng bào, đồng loại của mình bằng cách trói họ lại với nhau bằng dây kẽm gai và dùng súng đạn, cuốc, xẻng … họ dã man không thua gì bọn Khmer đỏ giết người, diệt chủng. Và gần đây ngay trước ngày 30 tháng 4 năm 1975, chắc bà cũng không thể không nghe về chuyện bộ đội miền Bắc đã xả súng tàn sát hơn 200 thường dân tại ấp phú Mỹ, xã Xuân Lập, thị xã Long Khánh trên đường họ tiến về Sài gòn. Còn rất nhiều tội ác của chế độ này lắm, biết bao nhiêu người đã chết tại trụ sở của cơ quan công an, trong nhà giam … và mới đây nhất là chuyện đầu độc môi trường biển suốt chiều dài 4 tỉnh miền trung mà cho đến nay vẫn chưa rõ nguyên nhân, chưa rõ thủ phạm, việc mất dần biển đảo, ngư dân bị bắn, bị cướp hàng ngày … dường như bà cũng chưa lên tiếng lần nào cả. Bà yêu nước hay bà yêu cái gì đây?
Nếu bà nói bà đã từng làm quan, làm chức to suốt hơn 30 năm qua, và tự hào về điều đó, khi mà đất nước chẳng tiến đến đâu, vẫn còn ngày càng tụt hậu xa với các nước khác, thì bà thật là kẻ dày mặt mới dám tự hào bà là quan chức. Nếu bà thấy quanh mình vẫn có rất nhiều điều tàn ác xấu xa và không ai dám thừa nhận tội ác, không ai có một lời xin lỗi với nhân dân, với vong linh của những người đã chết thê thảm, mà bà cũng không lên tiếng, để rồi bà vạch tội của một người khác, một người nước ngoài và bà một mực cố chấp, dù họ đã ăn năn hối cãi, thì bà thật là thứ lưu manh đầy dẫy trong xã hội VN ngày nay. Nếu bà bảo rằng ông Bob Kerry có ăn năn hối lỗi thì chỉ một mình ông ấy biết, chứ bà … làm sao biết và cũng không cần biết, dù ông ấy không những đã thể hiện bằng lời nói, cả hành động và ước muốn tốt đẹp của ông ấy dành cho đất nước VN và tương lai của người dân VN, thì theo tôi, bà đúng bà là một kẻ rừng rú, một con thú đội lớp người, chứ không là một nhà trí thức gì cả.
4- Một con vật hay một hạt mầm cây cỏ khi được sống trong một môi trường tốt thì bao giờ cũng tươi tốt, sẽ cho những bông hoa đẹp hay những trái chín ngon ngọt hơn là những cây, hoa, cỏ sống trong môi trường không thuận lợi. Đó là lẽ tự nhiên. Một con người nếu may mắn được rèn luyện, học tập trong một thế giới văn minh như phương Tây thì thường là hấp thụ được những điều hay lẽ phải, khi hiểu biết được những đều hay lẽ phải ấy, thì phải có lòng với quê hương đất nước, với dân tộc mình để khai sáng cho nước non và cho dân tộc, một nghĩa vụ và một trách nhiệm cao cả với tiền đồ của tổ tiên, họ không vì lợi lộc riêng mà bỏ cái sở học của mình để nghe theo những điều ngu muội của những kẻ ít học, không vì sự hèn nhát mà không dám đấu tranh cho cái lẽ phải được tồn tại và không vì bất cứ cái gì, để đánh mất tri thức của mình, thì đó mới là một nhà khoa học của dân của nước.
Bà đã đi học ở châu Âu, bà đã làm việc ở châu Âu, bà thừa biết cái nguyên tắc đối trọng để cân bằng quyền lực trong các nền chính trị dân chủ ở châu Âu, để đối trọng với đảng cầm quyền, chính phủ đương quyền là các đảng đối lập, là lá phiếu được toàn quyền lựa chọn của người dân, là cơ chế tam quyền phận lập nghiêm minh và rõ ràng của nó, để tránh đảng đương quyền, chính phủ đương nhiệm lạm quyền, tự tung tự tác và tham quyền cố vị. Đó mới đúng là những đối trọng để điều chỉnh một chính quyền của đảng đương quyền, họ sẵn sàng bị mất quyền lãnh đạo bất cứ lúc nào nếu họ bất tài, thất đức, thiếu trách nhiệm … làm dân chúng mất niềm tin. Thế nhưng trong tình trạng đất nước bi đát, vì tham nhũng và thất thoát trầm trọng … do lãng phí, năm 2007, bà đã viết trên Tạp chí Cộng sản về quan niệm đối trọng với quyền lực, theo bà chỉ cần các đoàn thể, các tổ chức như là công đoàn, mặt trận, đoàn thanh niên, hội phụ nữ … là đủ!
Một kiểu bồi bút, nịnh hót không thể tưởng tượng được, chẳng lẽ bà không biết các tổ chức này do đảng, của đảng “đẻ’ ra và trực tiếp lảnh đạo thì còn là đối trọng cái nổi gì?
Bà đã từng lý luận phản bác những người đấu tranh cho nhân quyền trong nước bằng luận điểu này đây:
“Trong gia đình chúng tôi có những đứa con, cháu hỗn láo, bướng bỉnh thì để chúng tôi đóng cửa lại trừng trị chúng nó, dĩ nhiên là trừng trị theo cách của chúng tôi. Các anh hàng xóm đừng có mà gõ cửa đòi xen vào chuyện riêng của gia đình chúng tôi”. Thật hết biết với thái độ trịch thượng kẻ cả của bà, trong nhân dân có những người có tuổi bằng tuổi của cha bà, mẹ bà …, trong những người bất đồng chính kiến với đảng, có những người cũng có tuổi đáng tuổi cha bà, mẹ của bà như ông Trung tướng Trần Độ, như nhà sư Thích Huyền Quang, Thích Quảng Độ … thế mà bà gọi họ là con em, cháu … nhân dân là con, em cháu của bà? Tôi phải chửi bà, người dân phải chửi bà như thế nào cho xứng đây? Có lẽ không còN từ nào cả bà Ninh ạ.
Còn nữa, cho dù bà có là gia trưởng độc quyền, độc đoán trong cái nhà của bà, thì bà cũng phải sống trong một xã hội, còn có rất nhiều nhà chung quanh, những nhà hàng xóm nếu thấy bà quá tàn nhẫn, độc ác với các thành viên trong nhà của bà thì họ cũng có quyền can thiệp chứ, luật pháp của nước nào cũng có điều khoản đó bà Ninh à. Và một thế giới văn minh thì nhân quyền chỉ có một định nghĩa cho toàn thế giới này, thành ra tôi không biết bà là người hay thú và bà đang sống ở đâu đây?
Đối với ông Bob Kerry, nếu không được làm Chủ tịch Hội Đồng Tín Thác của trường Đai Học Fulbright, thì ông cũng có những chỗ làm xứng đáng khác, vì ông là một người có tài và tôi cùng nhiều người khác cũng khẳng định ông ấy là người có đức, vì chính ông ấy đã nhiều lần nói với mọi người là xin đừng biện hộ hay giải thích cho ông, vì ông có mặt trong toàn lính Mỹ trong cái đêm tai vạ ở làng Thạnh Phong thì xem như là ông đã có tội rồi và điều đó đã làm ông ray rứt cả đời, nó cũng làm cho mẹ của ông phải khóc, khi ông thành thật kể lại với mẹ của ông.
Tôi thấy tư cách và phẩm giá của ông ấy tăng lên rất nhiều sau sự cố một kẻ tiểu nhân, cố thù dai, trả thù vặt … với ông. Tôi xin bà Ninh đừng có ngụy biện là bà vì lợi ích của nhân dân, của lịch sử, của dân tộc nhé. Nếu bà vì mục đích cao cả đó thì bấy lâu nay bà đã không ngậm miệng với những sự việc đau thương rất lớn lao mà tôi đã kể ở trên.
Và thật ngớ ngẩn khi trong thư ngỏ ngày 7 tháng 6, bà Ninh viết, bà sẵn sàng gặp lại ông Bob Kerry … Trời, sao bà lại có thể sấc sược, trịch thượng đến mức xem ông Bob Kerry là trẻ con như thế, bà kêu ông ấy gặp bà như để bà tha tội cho ông ấy và bà ban phát cho ông chức vụ … Một thái độ trịnh thượng như thế này, hèn gì bà gọi nhân dân VN là con em, cháu của bà như trên cũng phải. Một kẻ hết sức khốn nạn ?