Bí ẩn quan hệ Việt – Trung
Bài trích đăng chỉ nhằm mục đích thông tin. Nội dung bài viết không nhứt thiết phản ảnh quan điểm của Website. BBT
10/06/2016 Thạch Nhan
TBT Đỗ Mười, CTN Lê Đức Anh đón tiếp ông Giang Trạch Dân, TBT ĐCS Trung Quốc, tại Hà Nội ngày 19-11-1994. Nguồn: Văn phòng Báo chí Quốc vụ viện TQ. China Intercontinental Press, 2003.
Sau hai tháng xảy ra thảm họa môi trường, cá chết, biển bị nhiễm độc, Bộ trưởng Thông tin – Truyền thông Trương Minh Tuấn công bố thông tin: đã tìm ra nguyên nhân chưa chắc chắn về thảm họa môi trường nầy. Bằng một diễn đạt khá vụng về: “nguyên nhân cá chết còn liên quan đến thủ phạm gây ra nguyên nhân đó”, cho thấy có sự mẫn cảm, dè dặt, liên quan đến nghi phạm gây ra vụ ô nhiễm. Đến nay, sau hai tháng, nhà nước ta vẫn còn tỏ ra bối rối, lúng túng.
Thời gian qua nhiều giả thuyết đã được đưa ra về vấn nạn: sự đe dọa toàn diện của Trung Quốc về kinh tế, quân sự và cả môi trường đối với Việt Nam. Nguy cơ đã hiển hiện ngay trước mắt, đã kè sát bên hông, trong khi đó nhà nước Việt Nam vẫn tỏ ra bình chân như vại một cách quá khó hiểu. Điều đáng nói ở đây là nhà nước còn ngoan ngoãn “hợp tác” vô tội vạ và vui vẻ, như thể cam tâm tình nguyện.
Chúng ta không lạ gì binh pháp “Mượn đường diệt quắc” cổ điển và kinh điển TQ. Nhìn một cách tổng quát, những vị trí được họ lựa chọn để tiếp cận Việt Nam toàn là những địa bàn chiến lược trọng yếu, lên có thể công, thủ có thể lùi. Những “căn cứ” liên hoàn do thuê đất rừng một loạt các tỉnh biên giới: Lai Châu, Sơn La, Cao Bằng, Lạng Sơn, Tuyên Quang, Móng Cái, thời hạn từ 50-70 năm. Với tính chất như những khu tô giới, chúng có thể được chuyển đổi mục đích dễ dàng. Theo thông lệ quốc tế, sự gia tăng áp lực (quân sự) ở biên giới là điều cấm kỵ giữa các quốc gia.
TQ còn được cho thuê cao điểm chiến lược Tây Nguyên qua các dự án khai thác boxit, ở đây có lợi thế miền trung địa bàn hiểm yếu dễ chia cắt, còn đường lùi là chỉ việc rút qua biên giới, liên thông với các căn cứ sẵn có của TQ ở Lào và Campuchia. Còn nhớ, cộng sản miền bắc khởi đầu chiến dịch đánh chiếm miền nam cũng từ địa bàn nầy, thế mạnh như chẻ tre. Ngoài ra, còn có những khu tô giới ở đèo Hải Vân và Vũng Án, ăn thông ra biển, hòa với hỏa lực vượt trội trên Biển Đông. Thật là thập diện mai phục!
Tại sao một vấn đề lỗ hỏng an ninh rõ ràng như thế và nhận được quan ngại của nhiều người trong khi đảng, nhà nước vẫn không nhận ra? Đúng thế, đây đích thực là vấn đề an ninh, nhưng tùy vào cách nhìn và mục đích sử dụng, vấn đề đe dọa an ninh trở thành cung ứng an ninh, cung cấp bảo vệ…! Lật lại lịch sử bang giao giữa các nước cộng sản Trung – Việt – Liên xô, cộng sản là nòi tráo trở, và các nước cộng sản cũng rất hiểu nhau. Để tiến hành các cuộc chiến tranh liên miên, Bắc Việt phải dựa vào cả TQ và LX. Về sau, khi LX trở thành nhà tài trợ chính, quan hệ Việt – Trung dần lạnh nhạt, bạc bẽo, cuối cùng thì xảy ra chiến tranh biên giới 1979, hai nước xem nhau như kẻ thù.
Sự đời trớ trêu, sau đó không lâu, Liên Xô tan rã, giờ chỉ còn TQ khả dĩ là chỗ dựa về chính trị và an ninh cho đảng cộng sản VN trong bối cảnh thế giới mới. Sự sụp đổ của LX và Đông Âu, sau đó là các nước Ả-rập, được mệnh danh “cách mạng nhung, cách mạng màu” thường diễn biến nhanh và êm thấm. Bài học cốt tử mà đảng cộng sản VN rút ra được từ tất cả các cuộc cách mạng đó là: sức thu hút mãnh liệt của đông đảo người dân biểu tình sẽ khiến lực lượng quân đội được điều động chống biểu tình trở giáo, dẫn tới cách mạng thành công. Vậy nên, hiện giờ, quân đội được xem như là con dao hai lưỡi trong tay đảng cộng sản VN. Nhiều cuộc thanh lọc trong hàng ngũ quân đội đã diễn ra, người nâng lên kẻ hạ xuống, dầu vậy, chắc chắn quân đội là một đối tượng nguy cơ, dù muốn dù không buộc phải sớm có những liệu pháp ứng phó, đề phòng (một cách tế nhị, kín đáo), không để xảy ra tình trạng bị động, bất ngờ. Và đây là biện pháp: trường hợp Việt Nam diễn ra cách mạng dân chủ, có sự hưởng ứng của quân đội, ngay lập tức quân TQ được thủ sẵn nhanh chóng chiếm lấy vị trí chiến lược sẽ tiến hành can thiệp để cứu đảng cộng sản, tái lập nguyên trạng.
Liệu đây có phải nội dung cốt lõi trong cái gọi là “mật ước thành đô”? Như đã nói, tráo trở là thuộc tính cộng sản, một khi Việt Nam đã phải ngã vào vòng tay của họ, ý đồ thật sự TQ như thế nào, chỉ có Trời mới biết.
Phải trả giá nào để được TQ bảo hiểm sinh mạng Chính trị cho đảng cộng sản VN? Nếu có một thỏa hiệp như thế, rõ ràng Việt Nam phải chịu nhẫn nhịn và thua thiệt mọi mặt, TQ càng lấn tới VN càng nhẫn nhịn. Chỉ khi tồn tại thỏa hiệp đó mới giải mã được thái độ, cách hành xử của VN đối với TQ. Trăm nghe không bằng một thấy. Thực tế nói lên tất cả, giải nghĩa tất cả. Tuyên truyền dối trá ngày nay chẳng lừa bịp được ai.