Nguyễn Phú Trọng đi Mỹ để cứu Đảng Cộng Sản Việt Nam

Cac Bai Khac

No sub-categories

Nguyễn Phú Trọng đi Mỹ để cứu Đảng Cộng Sản Việt Nam

Posted by adminbasam –Đỗ Như Ly – 09-07-2015

Tuy cuộc đi tới nước Cờ Hoa của ông Nguyễn Phú Trọng Tổng Bí Thư (TBT) Đảng Cộng sản việt Nam chưa kết thúc, song sau buổi gặp gỡ – tôi dùng từ này theo đa số nhà báo, người dẫn chương trình hiện nay thường dùng, chứ thực ra chẳng thích nó – với Tổng Thống Barack Obama tại phòng Bầu dục, Nhà Trắng; sau ‘đít cua’ của Ông đọc trước buổi cơm trưa của Bộ Ngoại giao nước chủ nhà và nhất là Tuyên bố về ‘Tầm nhìn chung Việt Nam – Hoa Kỳ’ được công bố 07-7-2015 tại White House thì mọi việc coi như kết thúc!
Ông Trọng gặp nhưng có gỡ được cái nút thắt nào trong cuộn dây rối ren, nhiều mối của tình hình đất nước hình chữ S hiện nay? Cuộc đi một nửa vòng trái đất của ông TBT vô ích, tốn tiền thuế của dân ư? Chắc không đến nỗi vậy!
Đến hết ngày 07-7, sự có mặt của Ông ở Hoa Thịnh Đốn cũng đã đem lại một “Hiệp Định giữa Chính phủ Việt Nam và Chính Phủ Hoa Kỳ về tránh đánh thuế hai lần…” và Nghị định thực hiện Hiệp định đó. Tuy chưa rõ sẽ ký kết khi nào và ở đâu, vì Ông đâu có tư cách pháp lý để ký kết các văn bản thỏa thuận giữa các Quốc Gia theo thông lệ Quốc Tế? Thế cũng là một kết quả! Ngoài ra, còn hai Bản ở cấp Bộ giữa hai nước được “Ghi nhớ”. Dân hy vọng!
Quý hơn, trong lúc ngân khố nước nhà cạn kiệt, Ông được chứng kiến “Cơ quan Phát triển Thương mại Hàng không” (của nước chủ nhà) “Thỏa thuận Tài trợ cho Cục Hàng không Dân dụng Việt Nam”. Tài trợ, nói theo dân vỉa hè là cho vay, chứ không phải cho không! Thời buổi cạn túi có thêm đồng nào hay đồng đó! Tuy, tiền ấy, của ấy vào trong tay đàn em của Ông, liệu có khi nào lại chuyển nhầm tài khoản từ 10 đến 30%? Dân chỉ có thể sẽ được nhờ?
Oai hơn, vinh dự hơn là: “Việt Nam cấp giấy phép thành lập trường Đại Học Fulbright Việt Nam mới”. Một trường Đại học danh tiếng lẫy lừng không chỉ của riêng nước Mỹ, còn là nơi mơ ước của bao thanh niên ham học trên toàn thế giới mà đến đầu thế kỷ 21 này mới được “Việt Nam cấp giấy phép thành lập”. Thử hỏi người dân Việt mình sao không tự hào, vỗ ngực về cái quyền của nước Việt Nam Cộng Hòa Xã hội Chủ Nghĩa mình nhỉ? Ông đã đem lại vinh dự cho người dân đấy chứ! Dân được hưởng lợi về tinh thần, còn biến thành cuộc sống tốt đẹp hơn phải chờ những thế hệ sinh viên của trường này trưởng thành. Không hiểu, có phải “đến cuối thế kỷ này” như đảng CSVN đang “mò mẫm” xây dựng xã hội theo triết lý của mình không đây? Dân lại vênh mặt lên ngóng đợi! Những kết quả cụ thể đó, thực ra cũng chỉ là những chuyện vặt!
Chuyện lớn hơn, sự có mặt của Ông đã buộc cường quốc số một trên trái đất hiện nay phải “Hoan nghênh Việt Nam” tới ba, bốn lần, làm dân da vàng mũi tẹt mình nở mày nở mặt, mũi phổng bằng quả cà chua lắm chứ! Một lời khen, lại là lời khen của “đất nước rất là tươi đẹp” (như Ông nói) vẫn hơn vạn lời ganh tỵ, ghen ghét! Hãnh diện, tự hào lắm chứ! Cuộc đi của Ông, dân được hưởng lớn! Tuy nhiên, đấy cũng chỉ là “thường thường bậc trung”.
Giá trị hơn là 17,18 điều: “Hai nước” “khẳng định, cam kết ghi nhận, nhấn mạnh cam kết, mong đợi phối hợp, hứa hẹn tiếp tục ủng hộ, khuyến khích hợp tác, mong muốn thức đẩy, cam kết thúc đẩy, cam kết mở rộng, cam kết tăng cường, ủng hộ giải quyết hòa bình…”. Như vậy là Việt Nam và Hoa Kỳ tuy hai mà một rồi đó nghe! Đúng thôi! Thực ra mười mấy điều “Hai nước” được Tuyên bố cũng chỉ là bản liệt kê lại những gì “Hai nước” đã cùng làm trong 20 năm qua, có gì mới lạ khác thường đâu? Ví như :”Hai nước” có Quan hệ Đối tác Toàn diện” thì “Hai nước” đã được Chủ tịch nước Trương Tấn Sang ký kết với Tổng thống B. Obama từ năm 2013! Vậy lại cũ mèm, không có gì mới à? Không! Có điều rất mới!
Đó là bốn chữ “thể chế chính trị” trong điều thứ nhất:
Hai nước khẳng định tiếp tục triển khai quan hệ sâu sắc, bền vững và thực chất trên cơ sở tôn trọng Hiến chương Liên Hiệp Quốc, luật pháp quốc tế và thể chế chính trị, độc lập, chủ quyền và toàn vẹn lãnh thổ của nhau”.
Cái “…cơ sở tôn trọng Hiến chương Liên Hợp Quốc, luật pháp quốc tế, độc lập, chủ quyền và toàn vẹn lãnh thổ của nhau”, như là một điều mặc định, hiển nhiên, thời đại nay ở xó xỉnh nào chẳng nghĩ, muốn như vậy! Chẳng lẽ nước CHXHCNVN lại đi thuyền gỗ vượt Thái bình Dương xâm lược nước Mỹ? Chẳng lẽ nước Mỹ muốn biến lãnh đạo cộng sản Việt Nam thành “tay sai, bù nhìn, bán nước” ở Kỷ nguyên Kỹ thuật số? Riêng chỉ có 4 chữ “thể chế chính trị” là đầy oái oăm, cắc cớ, là rất… chính trị!
Việt Nam, cũng đã thể hiện và nếu còn, không tôn trọng “thể chế chính trị” của nước Mỹ kể từ ngày Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ ra đời thì nước cờ hoa vẫn không ngừng tiến bộ hàng ngày hàng giờ, vẫn tự nắn nót tô điểm mình để ngày càng thích hợp với đời sống hạnh phúc của người dân. Nhưng nước Mỹ không “tôn trọng thể chế chính trị” của Việt Nam thì điều gì xảy ra chắc mọi người đã hiểu! Ông Trọng đã được cựu thù xưa công nhận sự có mặt của “thể chế chính trị” CHXHCNVN, chấp nhận tình trạng hiện tại “thể chế chính trị” của Việt Nam. Nước Việt Nam là CHXHCN tồn tại! Chế độ Cộng sản, Đảng Cộng sản hiện nay ở Việt Nam được thừa nhận! Ông Trọng tới nước ngược với Cộng sản để cứu Đảng CSVN là vậy! Ông lập thành tích xuất sắc, ghi vào lịch sử đảng của Ông là rứa! Ông có công với đảng của ông cũng là thế!
Nhưng xin nhớ, thừa nhận khác hẳn với ưa, thích, mến, ủng hộ, phù trợ, yểm hộ và càng xa với yêu, vun đắp. Và sự thừa nhận là tư thế trên cơ của người mạnh, họ không sợ gió chướng, quỷ dữ! Không phải họ tạo điều kiện để cái lạc hậu, không phù hợp với lòng dân phát triển! Chắc Ông quá hiểu vì Ông đã từng là Cử nhân Văn chương, tôi làm sao dám “múa rìu qua mắt… thầy”! Ai chẳng biết như vậy!
Do đó, khi về đến Hà nội, cũng chỉ mong ông Trọng bớt dùng những mỹ-mỹ từ nói về thành công của cuộc đi. Bớt đi những lời như là khoe khoang Đảng CSVN, chế độ cộng sản VN đã được nước Mỹ bảo kê. Và lại “thể chế chính trị của ta phải thế nào người Mỹ mới tôn trọng chứ”! Rồi đến Đại Hội thứ 12 đầu năm 2016 đảng do ông cầm đầu, cũng xin bớt “khẳng định thể chế chính trị” mà “hai nước tôn trọng” để lại lú lẫn “Xã hội Chủ nghĩa là khát vọng của toàn dân tộc Việt Nam”! Xin Ông, mỗi khi nhắc tới “toàn thể nhân dân Việt Nam”, “toàn thể dân tộc Việt” hãy nhớ đến, trong “nhân dân”, “dân tộc” đó còn có những người Việt đang sống ở nước ngoài như Cù Huy Hà Vũ, Nguyễn Văn Hải – Điếu Cày… và Nguyễn Xuân Tụ -Hà Sĩ Phu, Nguyễn Thanh Giang, Lê Công Định, Lê Thăng Long, Nguyễn Phương Uyên… và cả tử tù oan khuất Hồ Duy Hải ở trong nước nữa!
Đành rằng, bề ngoài, khách quan cái “tôn trọng thể chế chính trị” của Tuyên bố về Tầm nhìn chung Việt Nam – Hoa Kỳ trước mắt có lợi một chừng mực nào đó cho “thể chế chính trị “ do Ông cầm đầu; song không vì sự “tôn trọng” của người Mỹ mà cái “thể chế chính trị” của Việt Nam hiện nay sẽ tồn tại mãi mãi trên dãi đất đẫm máu của người dân, trong đó bao nhiêu máu của dân lành, kể cả người tận tụy cho cái “thể chế chính trị” của đảng Ông đổ xuống phí phạm, oan sai! Mọi sự níu kéo một thể chế mà hầu hết dân Việt đã ngán vượt qua có lẽ nào “phù hợp với lợi ích người dân, phù hợp với xu thế phát triển trên thế giới hiện nay” như Ông đã nói cùng Tổng thống nước chủ nhà.
Lẽ nào Ông và các đảng viên vẫn “Phải nắm vững và khẳng định đổi mới chính trị không phải là làm thay đổi chế độ chính trị, thay đổi bản chất của Đảng, Nhà nước mà là đổi mới cơ chế, chính sách, tổ chức, bộ máy” – như Ông giáo huấn cho cấp dưới – được sự “tôn trọng” của người Mỹ, nhưng cái “thể chế chính trị” do Ông cầm đầu lại không tôn trọng người dân, đồng bào với Ông, để rồi vẫn dùng hệ thống chính trị, đứng đầu là ngành Công an tùy tiện cư xử với dân theo ý chí, nghị quyết của cái “thể chế chính trị”, mà coi pháp luật là một mớ giấy lộn, nên dùng cả côn đồ đối xử với dân lành, thậm chí với hàng ngũ trí thức?
Chuyến đi này của Ông, khách quan đã phần nào cứu Đảng CSVN – đảng của Ông và các thế lực bao nhiêu lợi quyền đã nắm trong tay – Ông có công với đảng của Ông; nhưng với những người dân Việt, với đất nước hình chữ S thì hoàn toàn không hẳn là vậy!
Dẫu sao cũng kính chúc Ông và đoàn tùy tùng đi đến nơi về đến chốn!