Tôi không là Charlie

Cac Bai Khac

No sub-categories

Tôi không là Charlie

Theo Dân Luận – Bởi Khách – 24/01/2015 – Hồ Phú Bông

Diễn biến nội vụ Báo châm biếm Charlie Hebdo đang tràn ngập trên Net, người thì cầm bảng Je suis Charlie (Tôi là Charlie) để bày tỏ sự ủng hộ nạn nhân, một tờ báo của nhóm cương quyết bảo vệ quyền Tự do Ngôn luận của mình, người thì đòi đóng cửa báo. Các nước thuộc khối Hồi giáo thì phản đối gay gắt việc phỉ báng Đấng Tiên tri Muhammed, là giáo chủ của họ, đã đốt cờ nước Pháp. Như vậy phải hiểu như thế nào là Tự do Ngôn luận và sự tự giới hạn quyền nầy, nếu có thể, thật quan trọng! Ở Pháp, đã có cuộc biểu tình tự phát vĩ đại, từ ba đến bốn triệu người tham dự, gồm cả 50 lãnh đạo quốc gia trên thế giới. Họ ủng hộ báo Charlie Hebdo vì Charlie Hebdo chỉ thực hiện quyền Tự do Ngôn luận, không gây bạo lực (!) Một quyền được Hiến pháp nước Pháp quy định mà bọn khủng bố đã giết họ một cách dã man. Không một ai, không một tôn giáo nào có thể chấp nhận hành động giết người man rợ nầy! Nhưng tuần rồi, số người theo đạo Hồi tại một số nước Hồi giáo cũng “đáp trả” bằng biểu tình khắp nơi, tuy số người ít hơn rất nhiều so với cuộc biểu tình ở Pháp. Họ lên án tranh châm biếm Cartoons của Charlie. Xung đột trong cuộc biểu tình nầy làm cho 10 người chết. Và, trong tương lai con số người chết về cả hai phía, ủng hộ cũng như chống đối Charlie Hebdo, chắc chắn sẽ tăng cao vì vấn đề đã biến thành việc bảo vệ quan điểm đối nghịch nhau giữa hai khối. Khối Tự do phương Tây và khối Thánh chiến Hồi giáo cực đoan. Tổng thống Pháp, Francois Hollande, ủng hộ Charlie Hebdo, vì đó là quy định của Hiến pháp Pháp bảo vệ quyền Tự do Ngôn luận mà nhiệm vụ Tổng thống là phải bảo vệ. Nhưng qua một cuộc thăm dò chớp nhoáng thì đã có đến 4/10 người Pháp cho rằng người Pháp đang bị xúc động mạnh nên chính phủ đi lệch hướng! Vì thế vấn đề trách nhiệm về Tự do Ngôn luận phải được đặt ra. Phải đặt vào bối cảnh toàn xã hội! Nền móng nào đã tạo cho cá nhân có tất cả quyền Tự do Ngôn luận? Và liệu người sử dụng quyền đó không phải chịu trách nhiệm ngược lại, khi tạo ta sự hỗn loạn nền tảng trật tự trong xã hội tự do đang có? Đối với các chế độ độc tài toàn trị, như các chế độ cộng sản, thì người dân là thành phần bị trị, họ bị cướp mất tất cả quyền Tự do Ngôn luận, vì nếu có được Tự do Ngôn luận thì tiếng nói của họ sẽ là tiếng nói tranh đấu mạnh mẽ với chế độ đương quyền để đòi Quyền Sống, Quyền Bình đẵng. Đấy là tiếng nói chính đáng của Con Người. Vì thế, chế độ cướp mất các quyền căn bản đó phải bị lên án và hành động của những người dám hy sinh cá nhân để đòi được Quyền Có Tiếng Nói đã được thế giới ngưỡng mộ! Họ là những Charlie! Còn trong thể chế hoàn toàn dân chủ tự do, như nước Pháp đang có, thì việc tự do lên tiếng là đương nhiên nhưng người dùng quyền đương nhiên đó lại làm hại đến nền tảng tự do, gây nguy hiểm cho xã hội, thì không thể vô can! Vì thế sử dụng quyền Tự do Ngôn luận là phải nhận trách nhiệm đối với hậu quả do mình gây ra! Đây là Quyền Tự Hạn Chế bản thân, thuộc về lương tâm, không thuộc về luật pháp! Và không ai không có tòa án lương tâm (!) vì nếu không có lương tâm thì đâu phải là người? Nếu lập luận, tôi sử dụng quyền Tự do Ngôn luận của tôi, anh không thích thì nên tránh xa, tại sao gây ra án mạng, vì giết người là tội nặng nhất trong mọi tội! Nhưng cũng có thể hỏi ngược lại: Đức tin của bạn là tất cả, tại sao bạn lại nhạo báng Đức tin của người khác? Bạn bảo vệ Đức tin của bạn tại sao người khác không bảo vệ Đức tin của họ? Đức tin của họ cũng vô cùng thiêng liêng giống như bạn. Vì thế bạn báng bổ Đức tin của người khác và đã bị cảnh cáo nhiều lần nhưng vẫn không thay đổi thì tại sao người khác không tìm cách tiêu diệt Đức tin của bạn? Và, máu phải đổ! Cốt lõi vấn đề thực ra chỉ nằm ở hai nhóm người cực đoan. Một bên cực đoan về Tư do Ngôn luận, một bên cực đoan về Đức tin Hồi giáo! Nhưng điều trớ trêu là có hơn 1 tỉ rưởi người theo đạo Hồi và 5 triệu người Hồi giáo Pháp, không liên can nội vụ, bỗng dưng bị rơi vào vòng xoáy. Và vòng xoáy đó đang xoáy nhanh thành cơn bão dữ! Đang biến thành hai đối cực. Đối cực kiểu phương Tây Tự do và đối cực Hồi giáo quá khích. Cái giá sơ khởi phải trả cho việc Tự do Ngôn luận của Charlie Hebdo là: – 5 triệu người Hồi giáo Pháp đang bị xã hội Pháp ngờ vực. – 1 tỉ 500 triệu người Hồi giáo thế giới vô tình phải chịu ảnh hưởng lây. Bị nghi ngờ hay kì thị. – 2 tỉ tín đồ Thiên Chúa giáo thế giới cũng không thoát khỏi việc bị thế giới Hồi giáo nghi ngờ hay kì thị ngược lại. – Tạo cớ tốt nhất để bọn quá khích Hồi giáo cực đoan kêu gọi Thánh chiến và chiêu mộ chiến binh cảm tử. – Lãng phí vô ích hàng ngàn tỉ vì phải tăng cường hệ thống an ninh khắp thế giới, thay vì dùng số tiền nầy cho phúc lợi xã hội. – Khối EU đang phải họp bàn khẩn cấp về kế hoạch chống khủng bố, trở thành ưu tiên một, thay vì lo cho tình trạng kinh tế vô cùng khó khăn trước mắt tại Âu châu. – Thế giới đang báo động đỏ về an ninh thay vì dành tài lực đầu tư vào các kế hoạch xây dựng kinh tế. – Người dân Pháp bị bất an vì thảm họa có thể xảy ra với họ và gia đình bất cứ giờ phút nào, bất cứ ở đâu. Như vậy thì Báo biếm họa Charlie Hebdo chỉ thực hiện quyền tự do tuyệt đối về ngôn luận cá nhân nhưng toàn xã hội phải gánh hậu quả. Và, cả thế giới bị bất an! Câu hỏi cần đặt ra là: Chọn đứng về phía người có trách nhiệm xã hội hay chọn đứng về phía một nhóm người quyết bảo vệ quyền Tự do Ngôn luận cá nhân được Hiến pháp nước Pháp quy định? Nếu là người dân bị trị tại các nước cộng sản, họ bị tướt bỏ tất cả quyền Tự do Ngôn luận thì việc cầm bảng Je suis Charlie (Tôi là Charlie) để cảnh báo lương tâm thế giới vì quyền được làm Người, quyền được Sống là đúng. Là can đảm! Phải ca ngợi. Nhưng ở các nước mà quyền Tự do Ngôn luận được tôn trọng gần như tuyệt đối thì cầm bảng Je suis Charlie có thể (có thể lắm) bị hiểu là Tự do quá trớn hoặc là hành sử quyền Tự do nhưng thiếu trách nhiệm! Tôi tôn trọng Charlie Hebdo vì họ là một nhóm người dám chiến đấu đến hơi thở cuối cùng cho lý tưởng họ theo đuổi. Có thể gọi họ là người “tuẫn đạo” Tự do Ngôn luận! Nhưng tôi không là Charlie, vì nghĩ đến trách nhiệm với xã hội! Không thể vì thực hiện lý tưởng cá nhân mà tạo ra biến động toàn xã hội, gây ra chết chóc oan khuất cho người vô tội và những cái chết đó sẽ còn tiếp tục. Châm ngòi cho bọn Hồi giáo cực đoan lấy cớ để khủng bố, tạo ra sự ngờ vực giữa hai tôn giáo lớn nhất hành tinh là Hồi giáo và Thiên Chúa giáo để đưa đến tình trạng đối đầu giữa hai khối, phương Tây Tự do và nhóm Hồi giáo Thánh chiến, chỉ vì muốn bảo vệ quyền Tự do Ngôn luận cá nhân là chuyện nên làm? Vì thế “Tôi không là Charlie”! (Jan 21th, 2015)